Côn Luân Ma Chủ

Chương 1963: Người ứng kiếp 2

Đa tạ đạo trưởng đã giải đáp.”

Nếu Huyền Thành chân nhân bói không sai, ba bóng người này đều có thể là thật, cũng đều có thể là giả, vậy chẳng phải là tam hồn bọn họ ai cũng có thể trở thành Độc Cô Duy Ngã chứ không phải chỉ mình Mệnh Hồn?

Sở Hưu giữ lại suy đoán này trong lòng, chắp tay nói với Huyền Thành chân nhân: “Nhưng cho dù có biết thì làm sao được? Thực lực ngươi không bằng người ta, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Nói xong, Sở Hưu giao cho Viên Cát đại sư tiễn Huyền Thành chân nhân ra cửa, y thì trầm tư suy nghĩ, rất hiếm thấy không trực tiếp bế quan mà chỉ đứng đó trầm tư.

...

Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, lão thiên sư đang vui vẻ xem xét một bí pháp Đạo môn lấy được từ Vạn Đạo Thiên Cung.

Lôi pháp của Thiên Sư Phủ rất mạnh, vạn năm trước Thiên Sư Phủ cũng là đại phái từng có Võ Tiên, cho nên cho dù là bây giờ, lôi pháp của Thiên Sư Phủ vẫn không lỗi thời, vẫn có thể tu hành.

Nhưng thứ như công pháp thì không ai ngại nhiều, hơn nữa công pháp không phải là vốn đã tốt đã mạnh, con người luôn tiến bộ, công pháp cũng tiến bộ.

Các thế hệ có chí tiến thủ trong đại phái sẽ không giữ khư khư công pháp truyền thừa của tổ tiên, chỉ tập trung tu luyện không thay đổi, mà trong quá trình tu hành không ngừng gia tăng lý giải của bản thân, tu bổ thiếu sót của đời trước, cho tới khi hoàn chỉnh.

Cho nên đối với Thiên Sư Phủ, công pháp của các đại phái Đạo môn khác có thể tạo hiệu quả tham khảo, giúp bọn họ chỉnh sửa công pháp của Thiên Sư Phủ càng hoàn mỹ hơn.

Đúng lúc này, bên dưới Thiên Sư Phủ bỗng có chút chấn động, còn có vẻ xen lẫn chấn động cương khí.

Lão thiên sư cau mày, dưới núi có đệ tử chạy lên, giọng điệu bi phẫn hô to: “Lão thiên sư, không xong rồi! Huyền Thiên Cảnh tới phá núi, ngang nhiên phá hủy tất cả trận pháp của Thiên Sư Phủ chúng ta!”

Nghe vậy lão thiên sư lập tức sững sờ, có thế nào hắn cũng không tin nổi Huyền Thiên Cảnh lại tới gây sự với hắn.

Hai bên cùng là người trong giới Đạo môn, so với các tông môn khác, giới Đạo môn vẫn cần thể diện.

Quan trọng nhất là ngày trước khi Đạo Tôn hạ giới, Tam Thanh Điện từng hứa hẹn với bọn họ, Đạo môn của Đại La Thiên sẽ không tới gây chuyện với Đạo môn ở hạ giới.

Đạo môn ở lưỡng giới vốn là kế thừa cùng một mạch, sau khi hạ giới đương nhiên phải thân cận với nhau.

Tuy lão thiên sư sẽ không ngây thơ tới mức tin lời Tam Thanh Điện, nhưng theo suy nghĩ của người chấp chưởng Thiên Sư Phủ nhiều năm như hắn, đại phái cấp bậc này đều rất sĩ diện. Cho dù vì chuyện mặt mũi, chỉ cần sự tồn tại của Thiên Sư Phủ không uy hiếp tới đối phương, đối phương sẽ không ra tay mới đúng.

Kết quả bây giờ Huyền Thiên Cảnh lại đánh tới cửa.

Tất Du Trần dẫn theo một số đệ tử Huyền Thiên Cảnh, thảnh thơi đi lên Thiên Sư Phủ, vừa đi vừa đánh giá xung quanh vừa nói: “Chậc chậc, cảnh sắc phong thủy không tệ, Trương thiên sư, hay là chúng ta thương lượng một chút, trao đổi vị trí tông môn nhé?”

Tất cả các đệ tử Thiên Sư Phủ ở đây đều lộ vẻ phẫn nộ.

Vị trí của tông môn là truyền thừa của tổ tiên, cho dù có người ngoài diễu võ giương oai ở đây, bọn họ cũng liều mạng chém giết.

Bây giờ Tất Du Trần lại ngang nhiên nói muốn vị trí tông môn của bọn họ, đúng là cố tình sỉ nhục!

Tuy trong lòng lão thiên sư cũng phẫn nộ, nhưng gương mặt vẫn không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Tất chưởng giáo tới Thiên Sư Phủ chúng ta làm gì? Chỉ là khoe khoang vũ lực thôi à?

Chuyện này thì Tất chưởng giáo không cần khoe khoang, Thiên Sư Phủ chúng ta không phải đối thủ của Huyền Thiên Cảnh, được chưa?”

Tất Du Trần lạnh nhạt nói: “Nhận thua sớm vậy? Đây đâu phải phong cách của Thiên Sư Phủ các ngươi, ngày trước trong Vạn Đạo Thiên Cung, các ngươi lớn lối lắm mà?

Đường đường là đại phái Đạo môn mà lại cấu kết với Ma đạo, bây giờ ta sẽ giúp các ngươi một tay, từ nay trở đi Thiên Sư Phủ bị trục xuất khỏi giới Đạo môn, phá bỏ tượng thần, phong tỏa hương hỏa, lấy đó để răn đe!”

Lời nói của Tất Du Trần khiến lão thiên sư vốn trầm ổn và tu dưỡng tốt cũng không khống chế nổi cơn giận của mình.

Vạn năm qua, tuy không phải thời đạo nào Thiên Sư Phủ cũng là tông môn đứng đầu Đạo môn dưới hạ giới, nhưng luôn nằm trong ba hạng đầu, từ bây giờ lại tới phiên Huyền Thiên Cảnh các ngươi trục xuất ta ra khỏi Đạo môn?

Hơn nữa còn muốn phá hủy tượng thần của Thiên Sư Phủ, cấm tiệt hương hỏa, khác nào diệt trừ đạo thống của Thiên Sư Phủ, ép bọn họ vào chỗ chết!

Thấy tất cả võ giả Thiên Sư Phủ như muốn lao lên cắn xé, Tất Du Trần như cười như không nói: “Bây giờ Trương chưởng giáo phẫn nộ lắm nhỉ?”

Lão thiên sư sắc mặt âm trầm nói: “Chẳng lẽ ta không nên phẫn nộ?”

Sắc mặt Tất Du Trần chợt chuyển sang lạnh lẽo.

“Trương chưởng giáo nhà ngươi liên thủ với Sở Hưu cướp đạo tàng của ta, đối nghịch với Huyền Thiên Cảnh chúng ta, lúc đó ta có nên phẫn nộ không?

Nếu Thiên Sư Phủ các ngươi không coi mình là người trong giới Đạo môn, vậy vì sao ta lại phải nể mặt ngươi?”

Lão thiên sư lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra, thật ra đối phương nhắm vào Sở Hưu, mình chẳng qua là tai bay vạ gió.

Đương nhiên cũng không thể nói là Thiên Sư Phủ vô tội, dù sao bọn họ vừa nhận được không ít công pháp bí tàng từ Vạn Đạo Thiên Cung, đương nhiên cũng phải gánh chịu nhân quả này.

“Tất chưởng giáo, chẳng lẽ ngươi quên trước khi Tam Thanh Điện hạ giới đã nói gì rồi sao?”

Tất Du Trần lạnh nhạt nói: “Đương nhiên ta không quên, nhưng bây giờ Thiên Sư Phủ đã chọn đứng về phía Ma đạo, đối đầu với Đạo môn, vậy chúng ta không phải người một nhà nữa rồi.

Nếu các ngươi không phục có thể tới Tam Thanh Điện tố cáo ta, dù sao hôm nay hương hỏa Thiên Sư Phủ các ngươi bị phong tỏa chắc rồi.

Muốn giải phong tỏa cũng đơn giản thôi, tới tìm tên Sở Hưu kia, lấy đạo tàng của Vạn Đạo Thiên Cung về đây!”

Nói đoạn, Tất Du Trần vung tay, lập tức có đệ tử Huyền Thiên Cảnh đứng ra, định đi phá hủy tượng thần của Thiên Sư Phủ.

Trương Thừa Trinh quanh người lấp lóe lôi quang, định trực tiếp động thủ, nhưng bị lão thiên sư kéo lại.

“Không ai được nhúc nhích!”

Lão thiên sư nhẫn nhịn rất tốt, đối mặt với hành động có thể nói là sỉ nhục này mà hắn vẫn kiềm hãm toàn bộ Thiên Sư Phủ, cứ thế nhìn đối phương phá hủy tượng thần, hơn nữa còn bày trận trước cửa vào Long Hổ Sơn, phong tỏa đường núi, ngăn cản khách hành hương lên núi.

Sống năm trăm năm rồi, tuy có một số thứ lão thiên sư không thể nhìn thoáng, nhưng ít nhất hắn biết một đạo lý, còn sống mới có tương lai, chết rồi thì chẳng còn gì cả.

Hắn cũng đoán được mục đích của Tất Du Trần, đơn giản mà định dựa vào việc này ép Sở Hưu giao đạo tàng ra.

Chẳng phải Sở Hưu ngươi nói mình giao hảo với Thiên Sư Phủ à, là đồng minh của Thiên Sư Phủ cơ mà?

Vậy thì được, ta không nhắm vào Sở Hưu ngươi được, chẳng lẽ không thể nhắm vào Thiên Sư Phủ hay sao?

Thiên Sư Phủ bị ép như vậy, chắc chắn sẽ tới chỗ Sở Hưu cầu viện, nếu Sở Hưu không giúp là mất danh tiếng, giúp thì mất đạo tàng của Vạn Đạo Thiên Cung.

Đương nhiên Sở Hưu cũng có thể chọn cách đối chọi lại, nhưng Huyền Thiên Cảnh cũng không yếu.

Với kinh nghiệm của lão thiên sư, hắn lập tức đoán được tính toán của Huyền Thiên Cảnh, chuyện này khiến hắn âm thầm cười khổ.

Thủ đoạn của Tất Du Trần rất bỉ ổi, hắn đường đường là Võ Tiên bát trọng thiên nhưng không dám tới trực tiếp cướp đồ từ tay Sở Hưu mà lại nhắm vào Thiên Sư Phủ, dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận