Côn Luân Ma Chủ

Chương 1728: Trước khi quyết chiến 1

Lần này Lã Phụng Tiên đúng là may mắn tới mức khiến người ta tức điên.

Võ giả chết trong Trung Châu là chuyện rất bình thường, nhưng không bình thường là có người cầm theo nhiều hồn tinh như vậy lại chết trong nội bộ Trung Châu.

Có thể thu thập được nhiều hồn tinh như vậy, chắc chắn là cường giả có tư cách tham gia tranh đoạt thứ hạng đứng đầu, không tới thời khắc tranh đoạt cuối cùng, có lẽ sẽ không vẫn lạc.

Kết quả hiện tại đối phương lại chết ở đây, hơn nữa xung quanh chỉ có yêu quỷ mà đối phương biến thành sau khi chết chứ không có yêu quỷ khác. Khả năng lớn nhất là đối phương cũng bị yêu quỷ giết chết, nhưng cuối cùng đồng quy vu tận với con yêu quỷ kia.

Hơn nữa thời gian của Lã Phụng Tiên là cực kỳ tình cờ.

Nếu hắn tới muộn hơn một chút, đối phương biến thành yêu quỷ rồi hấp thu lực lượng trong hồn tinh, trực tiếp biến thành yêu quỷ cấp cao. Đến lúc đó có lẽ ngay cả Lã Phụng Tiên cũng chỉ có thể giữ mạng.

Lã Phụng Tiên may mắn như vậy khiến người ta hâm mộ không thôi, ít nhất hắn thoải mái hơn Sở Hưu xui xẻo suốt chặng đường đi vào Trung Châu.

Nhưng không ai ghen tị với Lã Phụng Tiên.

Cho dù hắn có may mắn đi nữa, những thứ lấy được cũng không phải vì mình mà giao toàn bộ cho Sở Hưu.

Sở Hưu không nhiều lời cảm ơn, giữa y và Lã Phụng Tiên không cần những lời khách sáo này.

“Đúng rồi, trong các ngươi có ai thấy Ngụy lão không?”

Những người phe Sở Hưu vào Trung Châu, trừ Ngụy Thư Nhai ra, còn lại đều tập hợp ở đây.

Đương nhiên còn thiếu cả Trần Thanh Đế, nhưng Thương Thiên Lương đã gặp Trần Thanh Đế, với thực lực của đối phương, chắc chắn dọc con đường này chỉ có càn quét, không cần phải lo lắng.

Mai Khinh Liên cau mày nói: “Các ngươi cũng chưa gặp Ngụy lão à? Chúng ta cũng vậy.”

Nghe đám người Mai Khinh Liên nói vậy, Sở Hưu cũng nhíu mày.

Theo lý thuyết, tất cả mọi người đã vào khu vực bên trong của Trung Châu, khoảng cách đã từ từ thu hẹp, tỷ lệ gặp võ giả khác sẽ tăng lên.

Hơn nữa thời gian vừa rồi, những chuyện Sở Hưu làm trong Trung Châu khiến danh tiếng của y vang dội, bất luận uy danh hay ác danh, tóm lại là y rất nổi danh.

Cho nên sau thời gian dài như vậy, Ngụy Thư Nhai cũng nên xuất hiện mới đúng. Nhưng kết quả lại là không một ai từng gặp Ngụy Thư Nhai, chuyện này khiến trong lòng Sở Hưu bỗng có cảm giác nặng nề.

Tuy thực lực của Ngụy Thư Nhai cũng không yếu, nhưng trong khu vực Trung Châu này, nửa bước Võ Tiên cũng không hiếm thấy.

Quan trọng nhất là đám yêu quỷ kia, đặc biệt là cấp bậc như quỷ tướng, một võ giả không tinh thông bí pháp nguyên thần, cho dù có là Võ Tiên cũng rất khó đánh bại được nó.

Lã Phụng Tiên ở bên cạnh khuyên nhủ: “Sở huynh, ngươi đừng lo lắng, Ngụy lão kinh ngạc phong phú, thủ đoạn lão luyện, cho dù có gặp chuyện bất ngờ gì, chắc Ngụy lão cũng có thể chống chọi được.”

Lục Giang Hà ở bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, ông lão kia trông đâu có giống loại đoản mệnh.”

Mai Khinh Liên ở bên cạnh hung hăng trừng mắt với Lục Giang Hà, có biết nói năng không vậy?

Sở Hưu lắc đầu nói: “Tạm thời không suy nghĩ nhiều nữa, để ý tới động tĩnh của Ngụy lão.”

Hiện tại đang là ở Trung Châu, cho dù mọi người muốn tìm Ngụy Thư Nhai cũng không có cách nào.

Cho nên bất luận là nôn nóng hay đi lung tung như con ruồi không đầu, đều không có tác dụng gì, ngược lại còn trễ nải thời gian.

Tuy Sở Hưu cũng rất lo lắng cho Ngụy Thư Nhai, nhưng hắn vẫn giữ được lý trí tuyệt đối.

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Lục Giang Hà hỏi.

Sở Hưu nhìn Pháp Minh ở sau lưng nói: “Bây giờ ta đang liên thủ với Thiên La Bảo Tự, chuẩn bị đối phó với Phạm Giáo.

Vừa hay các ngươi cũng tới, tỷ lệ thắng của phe ta lại tăng thêm vài phần.”

Nghe Sở Hưu nói mới biết, không ngờ y lại liên thủ với hòa thượng của Thiên La Bảo Tự, đám người Lục Giang Hà trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Sở Hưu nói cái gì bọn họ cũng tin, nhưng bây giờ Sở Hưu lại nói y liên thủ với Thiên La Bảo Tự, sao cứ có cảm giác mèo vờn chuột vậy?

Nhưng khi bọn họ tới địa điểm tập kết của Thiên La Bảo Tự, bọn họ cũng phải tin những lời Sở Hưu nói là thật.

Hơn nữa cảm quan của hòa thượng Thiên La Bảo Tự về Sở Hưu còn không tệ, dù sao Sở Hưu cũng phá giải tình thế khó khăn của bọn họ, hơn nữa còn giết không ít võ giả Phạm Giáo.

Đối với các hòa thượng Thiên La Bảo Tự, chỉ cần giúp bọn họ giết đám dị đoan kia, vậy sẽ là bằng hữu minh hữu của bọn họ.

Sở Hưu tìm tới chỗ Pháp Tịnh, trầm giọng nói: “Pháp Tịnh đại sư, hiện giờ hành động chúng ta đã bị người của Phạm Giáo phát hiện.

Trước đó người của Phạm Giáo liên tục mất mạng trong tay ta, chỉ cần Phạm Giáo không phải kẻ ngốc, chắc chắn bọn chúng đã phát hiện ra có gì đó không đúng.

Sau đó ta lại ra tay cứu viện người dưới trướng minh, Pháp Minh đại sư cũng có mặt, bị không ít người nhìn thấy.

Một khi có người báo tin, ta tin rằng Phạm Giáo sẽ nhanh chóng biết được những chuyện chúng ta làm trong thời gian vừa rồi.

Cho nên tới giờ thì câu cá cũng vô dụng, đã đến lúc ngả bài rồi.

Nhưng ta không biết bên phía Thiên La Bảo Tự đã chuẩn bị quyết một trận sống mái với Phạm Giáo hay chưa?”

Pháp Tịnh chỉ vào bản thân và các đệ tử Thiên La Bảo Tự khác nói: “Tất cả các đệ tử Thiên La Bảo Tự đều đã chuẩn bị.

Từ khi đi vào Trung Châu, Thiên La Bảo Tự ta và Phạm Giáo đã là không chết không thôi.

Trước đó ngươi cũng thấy đấy, Phạm Giáo cố ý chuẩn bị bí pháp là để nhắm vào Thiên La Bảo Tự ta.

Từ đầu Phạm Giáo đã không định để Thiên La Bảo Tự ta tham gia vào tranh đoạt Đại La Thần Cung. Còn bây giờ, lập trường của Thiên La Bảo Tự ta cũng như vậy.”

Pháp Tịnh vốn là người của Hóa Sinh Các, còn Hóa Sinh Các là một trong những tòa các có chiến lực mạnh mẽ nhất Thiên La Bảo Tự, thường là người xung phong trước nhất.

Cho nên trên người võ giả Hóa Sinh Các đều có một luồng sát khí, nhưng trên người Pháp Tịnh lại không. Nhưng thay vào đó trên người hắn lại có một luồng ý lạnh, thậm chí lơ đãng để lộ khí tức thôi cũng khiến người ta thấy trong lòng phát lạnh.

Hòa thượng này đã nổi sát ý, sát ý nhắm vào Phạm Giáo.

Sở Hưu híp mắt nói: “Thế thì tốt, thật ra ta cũng vậy.

Tân Già La muốn giết ta, Phạm Giáo muốn giết ta, vậy ta giết chết bọn chúng trước!”

Trên người cả hai không có chút sát khí nào, nhưng khí tức lạnh lùng đó lại bất giác lan tỏa.

Đã đến thời điểm này rồi, không cần kế hoạch hay âm mưu gì, chỉ cần người của Phạm Giáo ngoi đầu lên, chắc chắn hai bên sẽ có một trận huyết chiến.

Trong Tây Vực, chỉ có một nhà có tư cách đi vào tranh đoạt danh ngạch vào Đại La Thần Cung.

Lúc này trong cứ điểm của Phạm Giáo, Tân Già La nhận những tin tức mà võ giả Phạm Giáo cấp dưới thu thập, lực lượng quy tắc quanh người bỗng có vẻ xao động.

Đọc tin tình báo mới, hắn thậm chí không thể khống chế được lực lượng Võ Tiên mà mình vừa đột phá nhận được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận