Côn Luân Ma Chủ

Chương 1574: Phản loạn tại Phương Lâm Quận

Ngụy Thư Nhai thở dài nói: “Trước đó ở hạ giới, tuổi tác của ta đã không nhỏ, bước lên cảnh giới tiếp theo cũng vô vọng, thật ra đã hơi trễ nải việc tu hành.

Bây giờ tới Đại La Thiên, ta mới hiểu thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.

Hoàn cảnh của Đại La Thiên cũng cho ta cơ hội tiến bộ thêm một bước.

Diệp Duy Không kia tâm tư cực sâu, loại người này thường suy nghĩ rất nhiều, lo lắng nhiều, cho nên lần này hắn rút lui. Sắp tới chỉ cần ngươi không trêu chọc Hàn Giang Thành, chắc hắn cũng không xuất thủ.

Bảo Viên Cát mau mau chóng chóng hoàn thành trận pháp đi, tốt nhất là làm sao cho Vô Căn Thánh Hỏa có thể xuất hiện ở Đại La Thiên trong thời gian dài, như vậy coi như chúng ta có một lá bài tẩy.

Thời gian tiếp theo chúng ta sẽ yên ổn hơn một chút, lão già ta cũng đi bế quan đây, xem xem trước khi hết tuổi thọ có thể nhìn trộm cảnh giới Võ Tiên kỳ diệu kia không?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Với thực lực của Ngụy lão, tỷ lệ rất lớn.”

Ngụy Thư Nhai bật cười nói: “Ta còn không tự tin về mình như vậy.”

“Ta nói đều là sự thật.”

Không phải Sở Hưu đang nịnh nọt Ngụy Thư Nhai, y chỉ nói sự thật.

Khi còn ở hạ giới, hoàn cảnh của Ngụy Thư Nhai không được tốt, chưa nói tới võ đạo của bản thân lão, mà trong lòng lão vốn có chấp niệm, cho nên lão cưỡng ép dung nhập võ đạo của bốn vị nghĩa huynh vào võ đạo của bản thân mình, chuyện này đã làm trễ nải rất nhiều thời gian. Dù sao không phải ai cũng như Sở Hưu, học càng nhiều càng tốt.

Hơn nữa thời gian đó cũng là lúc hoàn cảnh của nhánh Ẩn Ma khó khăn nhất, Ngụy Thư Nhai vừa phải kín tiếng ẩn nhẫn, vừa phải phát triển thực lực của nhánh Ẩn Ma. Có thể nói thời gian tráng niên của lão đều bị chậm trễ.

Bây giờ muốn hoàn cảnh có hoàn cảnh, muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn thời gian có thời gian. Ngụy Thư Nhai muốn đặt chân lên cảnh giới Võ Tiên cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Ngụy Thư Nhai đi bế quan, Thương Thiên Lương đi tìm chỗ trồng rau, đa số mọi người dưới trướng Sở Hưu cũng đang bế quan, dù sao hoàn cảnh Đại La Thiên tốt như vậy, không thể lãng phí được.

Đồng thời, Sở Hưu cũng thành lập cứ điểm ở khu vực Nam Man, xây dựng từng tòa cung điện, đợi Viên Cát đại sư hoàn thành trận pháp liên kết Vô Căn Thánh Hỏa thì bố trí trận pháp đó trong cứ điểm này.

Những người có thể tự do tu hành trong Đại La Thiên hiện tại đều là tâm phúc dưới trướng Sở Hưu, y có thể tin tưởng hoàn toàn.

Sau khi cứ điểm và trận pháp hoàn thành, Sở Hưu có thể điều một số tinh nhuệ của Côn Luân Ma Giáo tới Đại La Thiên tu hành.

Đương nhiên y sẽ không nói cho họ chuyện về Đại La Thiên, chỉ nói với họ đây là một bí cảnh mà Côn Luân Ma Giáo tình cờ phát hiện ra, thiên địa nguyên khí dư dả, dành riêng để bọn họ tu luyện. Hơn nữa phạm vi hoạt động của những người này sẽ bị trận pháp hạn chế, chỉ có thể ở trong cứ điểm, không cách nào đi ra.

Sau khi bố trí xong xuôi, Sở Hưu vừa định đi bế quan, thử tìm kiếm con đường võ đạo cuối cùng của mình như lời Ngụy Thư Nhai. Nhưng ngay lúc này Lục Tam Kim lại tới cửa.

Vừa vào cửa, Lục Tam Kim đã lớn tiếng hỏi: “Sở huynh, vị tiền bối đó ở đâu rồi? mau cho ta gặp mặt một chút, có thể dọa lão già Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành lùi bước, đúng là xả giận.”

Sở Hưu điềm nhiên nói: “Đừng hò hét nữa, gia sư đi rồi. Nhưng cũng may có lời nhắc của ngươi nên ta mới kịp báo gia sư chạy tới.”

Lục Tam Kim hừ lạnh nói: “Từ khi Hàn Giang Thành quật khởi, Hoàng Thiên Các chúng ta đã phải đấu đá với lão già kia. Chúng ta hiểu hắn rất rõ.

Lão già kia không phải người cần thể diện, tuy hắn đã đáp ứng sẽ bỏ qua chuyện này, nhưng khó mà tránh việc hắn tới gây sự với ngươi.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Rất bình thường, người cần thể diện sẽ không thể đi tới bước này.’

Trong lúc nói chuyện, Mai Khinh Liên đi tới, chắc là định báo cáo với Sở Hưu tình hình thành lập cứ điểm ở Nam Man.

Từ khi Mai Khinh Liên tới nơi này, tất cả các việc lặt vặt lớn lớn nhỏ nhỏ đều do Mai Khinh Liên phụ trách, rất thuận tiện. Khi còn ở hạ giới, người phụ trách những chuyện này cũng là Mai Khinh Liên.

Thấy có người ở đây, Mai Khinh Liên chỉ ra dấu với Sở Hưu rồi trực tiếp rời khỏi.

Lục Tam Kim trợn tròn mắt nhìn Mai Khinh Liên phong tình vạn chủng, sau đó lập tức quay sang châm chọc Sở Hưu: “Sở huynh, lúc trước ai nói mình giới sắc?”

Trong nhà cất giấu một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, phong tình vạn chủng, còn giới sắc? Giới cái quái gì!

Sở Hưu cũng lười giải thích cho hắn thân phận của Mai Khinh Liên, y nói thẳng: “Lục huynh tới tìm ta, rốt cuộc có chuyện gì?

Vị hành tẩu Đông Vực như ngươi chắc rất bận rộn, chắc không phải tới chỗ ta đi dạo đâu nhỉ?”

Lục Tam Kim cười xấu hổ nói: “Sở huynh liệu sự như thần, chuyện gì cũng không gạt được ngươi, thật ra ta tới là định nhờ ngươi giúp đỡ.”

“Chuyện gì?”

Lục Tam Kim hỏi ngược lại: “Ngươi không biết tình hình Phương Lâm Quận gần đây à?”

“Phương Lâm Quận ra sao?”

Lục Tam Kim cười khổ nói: “Trước đây ngươi cho Giải Anh Tông một ý tưởng, bây giờ Giải Anh Tông chơi hơi quá, tông môn ở Phương Lâm Quận phản loạn, xuất hiện mấy thế lực lớn. Giải Anh Tông đã không kiềm chế nổi rồi. bây giờ trong Phương Lâm Quận, Hoàng Thiên Các cũng không còn bao nhiêu người ở các châu phủ nữa.”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Đừng có đẩy tội sang người ta, chuyện này không liên quan gì tới ta. Trước đây khi nêu ý tưởng cho Giải Anh Tông ta cũng nói luôn với hắn rồi, có thể dưỡng cổ, nhưng nuôi tới cuối phải đề phòng cổ trùng cắn ngược lại.

Chém giết chinh chiến là rất dễ bồi dưỡng ra thế lực lớn. Nhất định phải bóp chết ngay giai đoạn mới sinh thành.

Nhưng chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Cho dù làm theo lời ta, trong Phương Lâm Quận sinh ra vài thế lực lớn, nhưng Giải Anh Tông đâu phải kẻ ngốc. Ngược lại hắn còn là người cực kỳ cẩn thận, không thể không biết mình đang chơi với lửa.

Ngoài ra, Hoàng Thiên Các thống lĩnh Phương Lâm Quận đã nhiều năm, cho dù xuất hiện vài thế lực lớn nhưng dư uy vẫn còn.

Có thể bọn họ có âm mưu, biến quận trưởng thành bù nhìn, nhưng ngang nhiên phản loạn, chẳng lẽ chán sống rồi?”

Lục Tam Kim lắc đầu nói: “Ta không trách Sở huynh, chỉ có thể trách Giải Anh Tông không cẩn thận.

Nhưng Sở huynh đoán không sai, đúng là chuyện này có chút ẩn tình.

Trước đó Hàn Giang Thành luôn nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên Các chúng ta. Lão các chủ tới Hoàng Thiên Các một chuyến, đã thụ thương.

Vốn dĩ chỉ có nội bộ Hoàng Thiên Các biết tin này, không ngờ lại truyền ra ngoài.

Chắc chắn có người âm thầm khích bác, cho nên các thế lực trong Phương Lâm Quận phản loạn triệt để.

Tấm gương quật khởi của Hàn Giang Thành bày ra trước mắt, ai cũng muốn làm Hàn Giang Thành tiếp theo!

Bây giờ các chủ đang có rất nhiều việc, các cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền trong tông môn cũng không phân thân nổi, hơn nữa cho dù có phân thân thì tới đó cũng vô dụng.

Sở huynh, ai cũng biết thực lực của ngươi, bên Thương Ngô Quận không có nhiều thế lực võ lâm, phiền toái duy nhất là đám man tộc nhưng cũng bị ngươi giải quyết rồi.

Cho nên các chủ muốn ta tới nhờ Sở huynh ra tay, giải quyết vấn đề bên Phương Lâm Quận.”

Sở Hưu vuốt cằm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này thì không thành vấn đề, nhưng ta có một yêu cầu.”

“Yêu cầu gì?”

“Để Hoàng Thiên Các hạ lệnh, đặt toàn bộ phương viên Đế La Sơn Mạch gần khu vực Nam Man vào phạm vi của Thương Ngô Quận ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận