Côn Luân Ma Chủ

Chương 1792: Năm trăm năm sau, lại phá Thiên Môn 2

Đại đa số võ giả bị hủy thân thể là chỉ có con đường chết, nhưng còn một số võ giả tương đối đặc biệt, nguyên thần của bọn họ có điểm dị thường, có thể bảo vệ chân linh.

Cho nên sau này Sở Hưu giết người một là nhắm vào thân thể, hai là nhắm vào chân linh nguyên thần.

Hơn nữa sau khi nhận được vòng tay Lục Đạo Luân Hồi, Sở Hưu đã không cần lo lắng chuyện này. Với lực lượng của vòng tay Lục Đạo Luân Hồi toàn toàn có thể tiêu diệt bất cứ nguyên thần và chân linh nào.

Ném một nắm đan dược vào miệng, Sở Hưu nhìn phía trước trầm giọng nói: “Đánh vào Thiên Môn đi, giết sạch tất cả thần tướng Thiên Môn, không để lại một ai!”

Đám thần tướng Thiên Môn đều bị Quân Vô Thần tẩy não, ngoài Huyết Vô Lệ là thần tướng vừa thăng cấp ra, những người khác đều coi Quân Vô Thần là thần linh, cho dù bọn họ muốn đầu hàng thì Sở Hưu cũng không dám dùng.

Thật ra không cần Sở Hưu nói, đám người Lục Giang Hà đã dẫn theo người của các đại phái, tấn công vào trong Thiên Môn.

Nhưng đám võ giả Thiên Môn cũng khá kiên cường, trong Cửu Đại Thần Tướng, những người như Đệ Ngũ Xích Tùng và Lâm Thương Long tuy biết Quân Vô Thần đã chết nhưng lại bộc phát ra lực lượng càng cường đại, trực tiếp liều mạng.

Chỉ tiếc hai nắm tay khó địch nổi bốn nắm đấm, bị mọi người trực tiếp bao vây giết chết.

Thương Thiên Lương dẫn người xông thẳng vào trong Thiên Môn, kéo tới đại điện chính giữa của Quân Vô Thần.

Đẩy cửa vào, thấy Huyết Vô Lệ đang nằm dưới đất khôi phục sức lực, Thương Thiên Lương cười khà khà nói: “Ai da, ở đây còn một tên dư nghiệt Thiên Môn đang ẩn nấp.

Cũng được, hôm nay lão phu sẽ tiễn ngươi lên đường, tới làm bạn với môn chủ của các ngươi!”

Huyết Vô Lệ lập tức bị dọa cho giật nảy mình, vội vàng hét lớn: “Người mình! Ta là người một nhà! Là gián điệp mà Sở giáo chủ bố trí trong Thiên Môn!

Côn Luân Thánh Giáo, thiên thu vạn tải, nhất thống giang hồ, hùng bá thiên hạ! Sở giáo chủ thần uy cái thế, uy chấn võ lâm...”

Huyết Vô Lệ sợ hãi nịnh nọt liên tục, khiến các võ giả Côn Luân Ma Giáo nghe mà xấu hổ.

Hắn cũng sợ hãi tới cực hạn, mình làm nhiều như vậy, vất vả lắm mới chèo chống tới lúc Thiên Môn bị hủy diệt, nên luận công ban thưởng, kết quả lại bị người phe mình ngộ sát. Nếu vậy hắn chết quá uất ức.

Đúng lúc này Lục Giang Hà đi tới, Huyết Vô Lệ nhận ra hắn, lúc trước chính Lục Giang Hà là người hạ cấm chế Huyết Thần Ấn lên người Huyết Vô Lệ.

Cho nên Huyết Vô Lệ lập tức nói: “Lục Ma Tôn! Mau chứng minh giúp ta, ta thật sự là người mình mà!”

Huyết Vô Lệ gọi câu Lục Ma Tôn này khiến Lục Giang Hà mặt mày hớn hở. Hắn quay lại nói với đám người Thương Thiên Lương: “Đừng căng thẳng như vậy, thằng nhóc này đúng là người mình. Lần này chúng ta có thể chiến thắng Thiên Môn là nhờ thằng nhóc này làm phản... không đúng, là làm gián điệp.”

Nghe câu này Thương Thiên Lương mới vung tay, cho người đỡ Huyết Vô Lệ dậy đưa hắn đi chữa thương.

Đợi tới khi Thiên Môn bị công phá triệt để, mọi người dọn dẹp xong, Sở Hưu khôi phục sức lực rồi mới bước vào trong Thiên Môn.

Các môn phái khác tuy không đi nhưng rất thức thời không cướp đoạt kho báu của Thiên Môn với Côn Luân Ma Giáo.

Bái Nguyệt Giáo và Thiên Sư Phủ là được thương lượng từ trước, huống chi trận chiến lần này Sở Hưu là người bỏ công sức nhiều nhất, người khác cũng chứng kiến thực lực của Côn Luân Ma Giáo, đương nhiên không dám tranh đoạt với Côn Luân Ma Giáo.

Còn sau khi thấy các tông môn đứng đầu như Bái Nguyệt Giáo và Thiên Sư Phủ đều không có ý tranh đoạt với Côn Luân Ma Giáo, đương nhiên các môn phái khác không dám làm loạn.

Sau khi đi vào Thiên Môn, Sở Hưu không tới xem xét kho bảo vật của Thiên Môn mà đi sâu vào trong Thiên Môn, tới mười trận pháp phong ấn ở chính giữa.

Ở đó mới có thứ quan trọng nhất, cũng là thứ Sở Hưu muốn có nhất.

Nơi đó phong ấn một luồng bản nguyên cực dương của Thượng Phàm Thiên!

Chuyện về bản nguyên là Sở Hưu biết được từ miệng Thiên Hồn.

Tuy Sở Hưu không tin tưởng hoàn toàn những chuyện Thiên Hồn nói, nhưng phương diện bản nguyên, chắc Thiên Hồn không lừa Sở Hưu.

Hiện tại trong người Sở Hưu đang sở hữu một luồng ma khí, có lẽ là bản nguyên ma đạo của Hạ Phàm Thiên.

Tuy lúc bình thường bản nguyên ma đạo này không thể hiện gì, nhưng thời khắc mấu chốt đã không ít lần nó giúp đỡ Sở Hưu.

Nhưng hiện tại thực lực của Sở Hưu chưa đủ, y không cách nào điều động, cũng không biết nên điều động lực lượng bản nguyên Ma đạo như thế nào.

Bây giờ lại sắp có một luồng bản nguyên cực dương, không biết nó sẽ mang tới tác dụng gì cho Sở Hưu?

Lúc này Huyết Vô Lệ đi theo sau lưng Sở Hưu, bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn, thuật lại mọi chuyện mình đã làm cho trong Thiên Môn.

Hắn là người thông minh, thời điểm này không thêm mắm thêm muối, không khoe khoang chiến công mình quá đáng. Chỉ cần hắn làm việc mình nên làm, cho dù Sở Hưu chỉ thu mua lòng người, y cũng sẽ cho Huyết Vô Lệ những gì hắn nên được.

Sở Hưu nghe vậy hài lòng gật nhẹ đầu, trầm giọng nói: “Yên tâm, trước đây ta đã hứa cho ngươi chức vị đường chủ, chắc chắn sẽ không đổi ý.

Sau này ngươi có thể thành lập một đường khẩu riêng trong Thánh Giáo ta, tất cả các đệ tử Thiên Môn quy hàng đều do ngươi thống lĩnh. Ta cũng chia cho ngươi một số người Thánh Giáo, giúp ngươi củng cố địa vị.

Chắc ngươi cũng biết chuyện về Đại La Thiên, sau này ta sẽ dẫn ngươi vào Đại La Thiên, cho ngươi tài nguyên, giúp ngươi nhanh chóng bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.”

Huyết Vô Lệ nghe vậy vui mừng, khom người thi lễ với Sở Hưu: “Thuộc hạ xin cảm tạ giáo chủ đã bồi dưỡng!

Chúc giáo chủ thiên thu vạn tải, nhất thống giang hồ!”

Sở Hưu tùy ý khoát tay áo: “Được rồi, Thánh Giáo ta không nói câu này, chỉ cần làm cho tốt việc của mình là được.”

Tuy Huyết Vô Lệ nịnh bợ khiến người ta khá thoải mái, nhưng nghe nhiều cũng dễ chán.

Huyết Vô Lệ gật nhẹ đầu, chỉ một vách đá đầy phù văn trước mặt nói: “Giáo chủ, nơi này chính là trung tâm của tất cả trận pháp phong ấn của Thiên Môn.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, để Huyết Vô Lệ đi xuống trước, còn mình thì quan sát tỉ mỉ nơi này.

Vách đá này có hình thù rất kỳ lạ, hình dạng như một cổng vòng, bên trên khắc chi chít phù văn.

Thật ra nơi này mới là bản thể của Thiên Môn, mười tòa trận pháp khác và mười trận pháp bên Đại La Thần Cung là để phong ấn cánh cửa này.

Vạn năm trước, võ giả hạ giới bắt đầu đi vào Đại La Thiên theo đường này, còn nơi này đã phong ấn một luồng bản nguyên cực dương.

Sở Hưu hít một hơi thật sâu, không hề do dự, Phá Trận Tử trong tay bộc phát ra cười khổ hùng hồn tới cực hạn, dẫn dắt lực lượng quy tắc xung quanh, hóa thành lưỡi đao dài trăm trượng, chém lên bức tường đá kia.

Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ bức tường tỏa ra ánh vàng kim chói mắt, một số phù văn vỡ nát.

Nhưng chỉ là một số mà thôi, vách đá vẫn cực kỳ kiên cố.

Sở Hưu chém từng đao xuống, phù văn càng ngày càng ít, bức tường đá bắt đầu rung động, thậm chí trận pháp phong ấn trong mười đại điện của Thiên Môn cũng bắt đầu vỡ nát.

Khi Sở Hưu chém ra đao cuối cùng, mười trận pháp hoàn toàn tan vỡ, cùng lúc, trên bức tường đá cũng xuất hiện từng vết rạn. Chỉ trong chớp mắt, một luồng thiên địa nguyên khí cực kỳ nồng đậm lập tức trào ra, ập thẳng vào mặt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận