Côn Luân Ma Chủ

Chương 1612: Chân tướng 2

Nhưng thế gian này không có bất cứ thứ gì hoàn hảo, đương nhiên kế hoạch cũng vậy.

Kế hoạch của Độc Cô Duy Ngã xuất hiện sơ hở!”

“Sơ hở gì?”

“Bản thân ngươi và ta chính là sơ hở!”

Thiên Hồn cười lạnh nói: “Độc Cô Duy Ngã chỉ không tính tới một điều, đó là thời gian.

Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, sự thần kỳ của tạo hóa là thứ hắn không thể tưởng tượng ra nổi.

Thời gian năm trăm năm quá dài, Thiên Hồn ta và Địa Hồn ngươi đều sinh ra ý thức riêng của mình.

Thật ra chuyện này là không nên, tam hồn nhất thể, thuật phân hồn chỉ là phân hồn chứ không phải là độc lập.

Nhưng năm trăm năm trước Độc Cô Duy Ngã đi vào Hoàng Tuyền Thiên, do thế giới ngăn cách, hắn không cách nào khống chế Thiên Hồn ta đây, cho nên không biết từ lúc nào, không biết là ba trăm năm trước hay hai trăm năm trước, ta đã sinh ra ý thức riêng của mình.

Ta có tất cả mọi ký ức trước khi Độc Cô Duy Ngã đi vào Hoàng Tuyền Thiên, nhưng ta biết ta không phải Độc Cô Duy Ngã!

Còn có ngươi, Sở Hưu.

Sau khi bị phân hóa ra, tuy ta không biết ngươi trải qua những chuyện gì, nhưng ta có thể xác định là ngươi không bị Độc Cô Duy Ngã khống chế, nếu không ngươi đã chẳng tới đây.

Tác dụng cuối cùng của Thiên Hồn và Địa Hồn chỉ là bị thôn tính, hai bên không cần gặp mặt.

Trước đó ta từng sử dụng tinh thần lực để cảm ứng ngươi, nhưng cách xa tới một thế giới, chỉ có một ấn ký mơ hồ. Bây giờ ngươi đã tới trước mặt ta, rốt cuộc ta cũng xác nhận được điều này.”

Nói đến đây, biểu cảm của Thiên Hồn bỗng trở nên vặn vẹo: “Ta được Độc Cô Duy Ngã sáng tạo ra, nhưng ta ở đây bị nhốt thay hắn năm trăm năm, chịu cô đơn năm trăm năm!

Những nhân quả này ta đã trả sạch, ta không phải Độc Cô Duy Ngã cũng không phải Thiên Hồn mà là đại ma Độc Cô bị cường giả Đại La Thiên phong ấn năm trăm năm!”

Âm thanh của Thiên Hồn hay nên nói là Đại Ma Độc Cô vang vọng trong đầu Sở Hưu, khiến suy nghĩ của y bỗng tán loạn.

Y là Sở Hưu, trước kia không phải Độc Cô Duy Ngã, về sau cũng không phải Độc Cô Duy Ngã!

Nhưng khác với Thiên Hồn hoàn trả nhân quả, ý muốn của Sở Hưu lại ‘vô tình vô nghĩa’ hơn nhiều.

Y không quan tâm tới sự tồn tại của mình là do ai tạo ra, y chính là Sở Hưu, chỉ là chính mình, trong đầu của y không có chút ký ức nào liên quan tới Độc Cô Duy Ngã.

Đợi tới khi Thiên Hồn phát tiết xong, Sở Hưu mới trầm giọng hỏi: “Vậy bây giờ ngươi định làm thế nào?

Thời gian năm trăm năm, ngươi vẫn biết rõ mọi chuyện còn ta đến giờ mới biết được chân tướng. Chắc ngươi có kế hoạch chứ?”

Thiên Hồn híp mắt lại nói: “Đương nhiên là có, chúng ta đều được phân hóa từ Độc Cô Duy Ngã, thật ra xét theo ý nghĩa nào đó tuy chúng ta đều sinh ra ý thức riêng, có tính cách riêng của mình, nhưng trên một số phương diện lại cực kỳ tương tự.

Ta thích bày mưu rồi mới hành động, chắc ngươi cũng vậy chứ?”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, trên thực tế biểu cảm của Thiên Hồn lúc này rất giống y lúc chuẩn bị tính kế kẻ khác.

Chỉ có điều tiếp xúc trong thời gian ngắn, Sở Hưu cũng hiểu gần hết tính cách Thiên Hồn này.

Nếu nói tính cách Sở Hưu là âm trầm và tỉnh táo, rất ít khi bị cảm xúc dị dạng của bản thân chi phối, vậy Thiên Hồn là cuồng dã bá đạo, cực kỳ cá tính, không khống chế được tâm trạng của bản thân.

Hắn bị nhốt tới năm trăm năm mà nhắc lại chuyện này vẫn kích động, còn Sở Hưu tuy vừa biết được chân tướng mọi chuyện, tuy cảm xúc kích động nhưng vẫn khống chế được tâm trạng của mình, ít nhất cũng không khiến cho cảm xúc tiết lộ quá nhiều ra ngoài.

Vậy chân thân của Độc Cô Duy Ngã cũng là Mệnh Hồn sẽ là người ra sao?

Sở Hưu không khỏi nghĩ tới tồn tại trên vương tọa bằng xương trắng, chân đạp lên biển máu và vô số tà linh quỷ vật, cường đại! Vô cùng cường đại!

Từ ngữ duy nhất mà Sở Hưu có thể liên tưởng chỉ có hai chữ này!

Lúc này Thiên Hồn trầm giọng nói: “Tam hồn phân lập, nói chính xác hơn theo Độc Cô Duy Ngã ngươi và ta là kẻ phản bội, cho nên đến lúc hắn thoát khỏi Hoàng Tuyền Thiên chắc chắn hắn sẽ tìm tới dung hợp chúng ta.

Đương nhiên đối với hắn thì là dung hợp, đối với chúng ta thì là thôn tính.

Hắn sẽ lưu lại tất cả ký ức của chúng ta nhưng ý thức của chúng ta sẽ bị loạt bỏ triệt để.

Cho nên trước khi hắn tới, chúng ta phải trưởng thành tới mức có thể đối phó được với hắn!

Đúng rồi, ở hạ giới ngươi đã nhận được bản nguyên Ma đạo chưa?”

Trong lòng Sở Hưu có một suy đoán mơ hồ, nhưng y vẫn lắc đầu nói: ”Vẫn chưa, nếu ngươi không nói thậm chí ta còn không biết tới tồn tại của bản nguyên này.”

Thiên Hồn gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, chỉ cần bản nguyên Ma đạo chưa lấy được, vậy Độc Cô Duy Ngã sẽ tạm thời không động tới ngươi.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Tức là bây giờ ngươi định bảo ta thả ngươi ra?”

Thiên Hồn đột nhiên cười một tiếng nói: “ta đã nói rồi, tuy bây giờ ngươi ta đã tự có ý thức riêng, là hai người, nhưng dù sao ngày trước chúng ta cũng là đồng nguyên, trong một số chuyện suy nghĩ của chúng ta rất giống nhau.

Ta có thể cảm giác được ngươi vẫn đang đề phòng ta, nhưng không sao, chuyện này rất bình thường.

Nếu ngay chút cảnh giác đó mà ngươi cũng không có, vậy cho dù những bố trí mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại cho ngươi giúp thực lực của ngươi tăng vọt, ngươi cũng không thể sống tới hiện tại, càng không thể đến Đại La Thiên.

Bây giờ ngươi không cần giúp ta bất cứ chuyện gì, ngươi cũng không giúp được ta.

Thấy những cột đồng xanh xung quanh ta không? Chúng là do các đại phái ở Đại La Thiên như Lăng Tiêu Tông, Hoàng Thiên Các, Huyền Thiên Cảnh, Tam Thanh Điện, Thiên La Bảo Tự, Phạm Giáo, Thiên Hạ Kiếm Tông, chín đại phái đương thời tập hợp lực lượng chế tạo.

Hơn nữa năm trăm năm trước các đại phái gần như đã lấy cả bảo vật ép dưới đáy hòm ra làm căn nguyên năng lượng duy trì trận pháp này, cho dù trải qua năm trăm năm trận pháp vẫn không hề suy yếu, vẫn đang trong trạng thái đỉnh phong, thậm chí lực lượng dự trữ còn có thể kéo dài một ngàn năm.

Chút thực lực của ngươi lúc này vốn không thể phá vỡ trận pháp, cũng không thể cứu được ta, cho dù là Võ Tiên thất trọng thiên trỏ xuống cũng vô dụng.”

Nghe Thiên Hồn nói vậy, Sở Hưu cũng không nhịn được líu lưỡi.

Năm trăm năm trước rốt cuộc Độc Cô Duy Ngã đã giết bao nhiêu người, không ngờ lại khiến đám võ giả Đại La Thiên e ngại tới vậy, đúng là chỉ hận không thể dùng toàn bộ lực lượng củA Đại La Thiên để phong ấn hắn.

Trên thực tế lúc đó Độc Cô Duy Ngã lựa chọn không sai, nếu hắn không chọn cách tạm lui, dùng Thiên Hồn làm mồi nhử thu hút sự chú ý của mọi người trong Đại La Thiên, vậy tiếp đó rất có thể Đại La Thiên sẽ vận dụng lực lượng của cả một thế giới để đối phó với hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận