Côn Luân Ma Chủ

Chương 1837: Khí vận 2

Khí vận là thứ không nhìn thấy được, không chạm vào được, chỉ tồn tại trong suy đoán của người khác.

Huống chi nếu nói Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ có thể đi tới bước này chỉ vì khí vận hư vô mở ảo, chắc chắn Sở Hưu không tin.

Có lẽ bọn họ có thể đi tới đỉnh phong có một phần là nhờ khí vận, nhưng không phải vì khí vận lựa chọn họ mà là khí vận chỉ có thể chọn họ.

Vì lúc đó dưới hạ giới chỉ có Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ có thể đi tới đỉnh cao, cũng chỉ có họ có tư cách chạm vào khí vận hư vô mờ mịt đó.

Cát Tân La ở bên cạnh vẫn thận trọng quan sát, Sở Hưu phất tay với hắn nói: “Thứ ngươi đưa rất hữu dụng. Yên tâm, Sở Hưu ta sẽ không bạc đãi ai chuyên tâm làm việc.

Nhưng hiện giờ thân phận ngươi rất mẫn cảm, tạm thời không thể lộ diện ở bên ngoài.

Sau khi Phạm Giáo bị hủy diệt, ngươi sẽ nhận được địa vị, thậm chí còn lớn hơn cung chủ một cung trong Vishnu Điện.”

Cát Tân La cảm tạ liên tục rồi rời khỏi, nhưng trong lòng lại coi thường lời nói của Sở Hưu.

Hắn thừa nhận đúng là Sở Hưu rất mạnh, nhưng bây giờ hắn dấn thân gia nhập dưới trướng Sở Hưu chẳng qua là để giữ mạng mà thôi, hắn không tin Sở Hưu có thể hủy diệt Phạm Giáo.

Hắn là cung chủ Phạm Giáo, dù sao cũng coi như cao tầng trong Phạm Giáo.

Chính vì vậy hắn mới biết sự khủng khiếp của Phạm Giáo.

Sở Hưu có thể đánh lén tiêu diệt một điện của Phạm Giáo, nhưng hắn không tin Phạm Giáo được truyền thừa vạn năm lại bị Sở Hưu tiêu diệt.

Sau khi Cát Tân La đi khỏi, Sở Hưu bắt đầu bế quan dưỡng thương.

Chấn động từ bản nguyên âm dương lúc trước đã khiến thân thể Sở Hưu bị ảnh hưởng không nhỏ.

Cho dù hiện tại thân thể y đã cực kỳ cường đại, nhưng lực lượng mà bản nguyên âm dương tỏa ra vẫn không phải thứ Sở Hưu có thể chống đỡ nổi.

Hơn một tháng sau Sở Hưu mới xuất quan, tiện đó gọi Mai Khinh Liên đến, hỏi xem bên Tây Vực ra sao rồi.

Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Bên phía Tây Vực không có động tĩnh gì. Theo thông tin mà tên mập Tư Không Đàm đưa tới, bên phía Tây Vực sau khi Phạm Giáo tổn thất một điện, có thể nói là mất mát nặng nề, hơn nữa cũng không có tin giáo chủ Thế Tôn trở về, cho nên Phạm Giáo đành phải án binh bất động, thu dọn bại cục.

Còn bên phía Thiên La Bảo Tự, bọn họ chỉ quan sát Phạm Giáo chứ không có hành động gì khác, cứ như kết quả này đã khiến bọn họ thoả mãn, không định ăn thua đủ với Phạm Giáo.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, chuyện này không khác lắm so với suy đoán của y, Phạm Giáo có phản ứng như vậy, chắc sẽ không tới gây chuyện với y.

Nhưng ngay lúc này, Mai Khinh Liên lại đột nhiên nói: “Chẳng qua, bên phía Tây Vực thì không có chuyện gì nhưng bên Bắc Vực có một số chuyện, ngươi nên chú ý một chút.”

"Chuyện gì?"

“Chắc ngươi cũng biết Tinh Hà Tán Nhân, cái gã có quan hệ không tệ với Diệp Duy Không ấy.

Trong lúc ngươi bế quan, Tinh Hà Tán Nhân liên thủ với ba Cổ Tôn khác, thành lập Tinh Hà Võ Viện tại Thiên Trụ Sơn nơi cực bắc.

Tất cả đệ tử của Cổ Tôn hay đệ tử các môn phái,các tán tu đều có thể đến đó tu hành, không quan tâm tới xuất thân, không quan tâm tới môn phái.

Hơn nữa chỉ cần không bái sư, có thể ra vào tùy ý, muốn nghe giảng thì đến nghe giảng, muốn đi thì đi, tự do tùy ý.”

Sau khi nói xong, Mai Khinh Liên cau mày nói: “Tên kia điên rồi à, hắn làm vậy có khác nào biếu không kinh nghiệm và công pháp?

Những cường giả khác ở Đại La Thiên chỉ giảng giải võ đạo, còn hắn lại lấy trọng tâm công pháp ra giảng giải, đúng là điên cuồng.”

Nghe Mai Khinh Liên nói vậy, trong đầu Sở Hưu lại đột nhiên xuất hiện một từ.

Khí vận!

Sở Hưu hít một hơi dài, ánh mắt lóe lên vẻ khó hiểu: “Một vị cường giả đỉnh cấp Võ Tiên cửu trọng thiên sẽ không điên, càng không chịu thiệt.

E rằng hắn làm vậy là để tranh đoạt khí vận!”

Lúc ở trong đại hội Cổ Tôn, Mạnh Tinh Hà từng tới tìm Sở Hưu, nói những chuyện không đâu. Khi đó Sở Hưu còn thấy nghi hoặc, không biết Mạnh Tinh Hà có ý gì. Còn bây giờ y vừa đọc được về khí vận, Sở Hưu cũng đoán được đại khái Mạnh Tinh Hà đang tính toán ra sao.

Mấu chốt của khí vận là ở người, khí vận của một người không cách nào đối phó với toàn bộ thiên địa, nhưng một đám người thì có.

Tuy thực lực của giới Cổ Tôn rất mạnh, nhưng khuyết điểm duy nhất là ít người, cho nên Mạnh Tinh Hà thành lập Tinh Hà Võ Viện, vứt bỏ định kiến bè phái, trên thực tế là hấp thu khí vận của bách gia. Mỗi võ giả tới Tinh Hà Võ Viện tu hành, cho dù bọn họ thuộc các phe phái khác, nhưng cũng nợ Tinh Hà Võ Viện một chút khí vận, một phần nhân quả.

Mai Khinh Liên ở bên cạnh còn chưa hiểu ý, Sở Hưu trực tiếp trầm giọng nói: “Gọi bọn Ngụy lão tới đây, ta có chuyện cần nói với bọn họ.”

Nếu chuyện khí vận chỉ là suy đoán của lão điện chủ Vishnu Điện, cho dù Sở Hưu sẽ ghi nhớ nhưng không quá coi trọng.

Nhưng hành động của Mạnh Tinh Hà lúc này lại là nhắm thẳng vào hai chữ khí vận, ít nhất theo Sở Hưu thấy tám chín phần mười là vậy.

Sau khi mọi người tập trung đông đủ, Sở Hưu thuật lại mọi chuyện cho họ, ai nấy đều trầm tư.

Trần Thanh Đế gãi đầu nói: “Nghe ta nói này, chuyện này có đáng tin cậy không? Sao ta cảm thấy nó huyền bí vậy?

Ta đấu với trời đấu với đất, đấu với người, khó khăn lắm mới đi tới bước này, một câu khí vận là giải thích được?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Khí vận là khí vận của thiên địa này chứ không phải dành cho một người.

Một món thần binh từ trên trời rơi xuống, cường giả gặp được gọi là khí vận, kẻ yếu nhặt được sẽ bị khí linh cắn trả, vậy ngươi nói xem rốt cuộc người này có khí vận hay không có khí vận?

Cho nên trong mắt ta cách nói khí vận thật sự tồn tại, lão điện chủ Vishnu Điện, hành động của Mạnh Tinh Hà, tất cả đều chứng minh bọn họ đã phát hiện ra sự tồn tại của khí vận.”

Lúc này Lục Giang Hà lại đột nhiên nói: “Ta đồng ý.”

Tất cả mọi người đều đưa mắt sang nhìn Lục Giang Hà, lúc này Lục Giang Hà lại có vẻ trầm tư hiếm có: “Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng nhớ ra một việc.

Trước đó khi giáo chủ tranh bá giang hồ, khiến ma uy của Côn Luân Ma Giáo danh chấn thiên hạ, hắn đã từng nói một câu như vậy, khí vận Ma đạo đã nằm hết trong tay ta.

Lúc trước ta nịnh nọt... Ta nói với giáo chủ, với thực lực của Thánh Giáo ta, đừng nói là khí vận Ma đạo, cho dù là khí vận của Tạo Hóa, chắc chắn cũng nằm trong tay Thánh Giáo ta.

Nhưng lúc đó giáo chủ lại chỉ về phía đông nói, còn có một nửa trong tay Ninh Huyền Cơ.

Khi đó ta còn tưởng giáo chủ đang nói tới thực lực, nhưng bây giờ nhìn lại, khí vận mà hắn nói chắc thật sự là khí vận.”

Nếu Độc Cô Duy Ngã đã nói ra miệng như vậy, thật ra Sở Hưu có thể tới chứng thực ở chỗ Thiên Hồn.

Nhưng Sở Hưu vẫn luôn cảnh giác Thiên Hồn, cho nên y không định đến hỏi.

Trần Thanh Đế vuốt cằm nói: “Cho dù khí vận thật sự tồn tại, Mạnh Tinh Hà thành lập cái Tinh Hà Võ Viện bỏ đi đó có liên quan gì tới chúng ta?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận