Côn Luân Ma Chủ

Chương 676: Hóa thân Ngạ Quỷ Đạo 2



Hình tượng quỷ đói đó khác với những con quỷ bị Sở Hưu giết lúức trước. Hình thể chung tương đối giống nhau, đều là đầu to miệng to bụng phồng lên, nhưng làn da nó có màu đen nhánh, tỏa ra một luồng lực lượng âm tà tới cực hạn.

Đồng thời trên đầu con quỷ đói kia còn sinh ra một cặp sừng nhọn đen nhánh như mực, tôn thêm vẻ dữ tợn của nó.

Hơn nữa trong đầu Sở Hưu xuất hiện một đoạn tin tức. Đó là phương pháp sử dụng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo. Có điều trong đó không có phương pháp luyện chế hóa thân Ngạ Quỷ Đạo.

Thật ra giờ Sở Hưu nhận được cũng không phải hóa thân Ngạ Quỷ Đạo hoàn chỉnh, vì nó chỉ có tinh hồn chứ không có thân thể cường đại.

Có điều chuyện này với Sở Hưu cũng không quan trọng. Cho dù Ngọc Hiên giao phương thức chế tạo cơ thể Ngạ Quỷ Đạo cho Sở Hưu, y cũng không dùng phương thức tổn thương thiên hòa, lại hao tâm tốn của, không có kết quả tốt như vậy.

Nhìn kết cục của Lục Đạo Ma Tôn là biết. Hắn thật sự khiến cả thiên hạ phẫn nộ, bị cả ba giới Đạo Phật Ma liên thủ vây giết.

Lúc này Sở Hưu đưa mắt nhìn về phía ba người Uất Trì Phong, cười lạnh một tiếng rất nói: “Ba vị, tránh nhanh nhỉ.”

Ba người Uất Trì Phong cũng không ngờ tên kia lúc trước ra vẻ liều mạng, thiêu đốt cả lực lượng bản nguyên của mình rồi mà lại kém cỏi đến vậy, thoáng cái đã tiêu hao sạch sẽ tự nổ. Chuyện thành như vậy lại khiến hành động né tránh lúc trước của ba người thật sự không thể nói nổi.

Có điều lúc này ngoại trừ Quảng Ninh đạo nhân hơi áy náy, hai người Uất Trì Phong và Hoàng Phủ Duy Minh lại không mấy để tâm.

Tu luyện tới cảnh giới và địa vị như bọn họ, đại đa số đã luyện được hai loại tính cách cần thể diện và không cần thể diện.

Khi có lợi ích hay nguy hiểm một chút, có mất mặt cũng chẳng sao.

Còn ở bên ngoài, trước mặt mọi người dẫu sao cũng phải giữ thể diện. Bọn họ là tông sư võ đạo, phải bảo đảm uy nghiêm của mình cùng thể diện của tông môn sau lưng.

Nhưng trong tình huống vừa rồi, vẫn là chịu mất mặt thở đáng hơn.

Quảng Ninh đạo nhân ho khan một tiếng, nói lảng sang chuyện khác: “Giờ yêu vật kia đã chết, Cực Lạc Ma Cung này hẳn đã an toàn, chỉ cần đề phòng một số trận pháp là được. Chư vị, ra tay đi, xem xem trong Cực Lạc Ma Cung rốt cuộc còn thừa lại thứ gì tốt.”

Trước đó bọn họ đều cho rằng trong Cực Lạc Ma Cung không có bị bị tổn hại, có điều giờ xem lại Cực Lạc Ma Cung cũng có tổn hại, chẳng qua sau đại kiếp nạn thượng cổ được yêu vật kia sửa chữa lại mà thôi.

Cho nên trong Cực Lạc Ma Cung này chắc đã có không ít bảo vật hư hại. Đây không phải tin tức tốt lành gì.

Thế nhưng ngay khi mọi người ở đây chuẩn bị ra tay vơ vét Côn Luân Ma Giáo này, phía sau lại có động tĩnh vang lên. Hơn mười võ giả liên tiếp tiến vào, thậm chí có chấn động lực lượng của tông sư võ đạo.

Uất Trì Phong biến sắc, quát khẽ với Quảng Ninh đạo nhân: “Lão đạo, ngươi không đóng cửa trận pháp lại à?”

Bình thường mà nói, di tích có trận pháp khóa chặt như hiện tại, người vào trước chắc chắn sẽ đóng trận pháp lại. Nếu không mình tốn bao công sức mới lấy được bảo vật, người khác lại tới cướp tay trên, vậy quá mức xui xẻo.

Cho nên Uất Trì Phong tưởng rằng Quảng Ninh đạo nhân đã đóng trận pháp lại. Hắn không hiểu trận pháp, chỉ cho rằng Quảng Ninh đạo nhân đã làm vậy từ sớm.

Quảng Ninh đạo nhân trừng mắt với hắn nói: “Trận pháp khác ta còn đóng lại được, có điều trận pháp của Cực Lạc Ma Cung này vô cùng hoàn chỉnh, phong cách lại khác hẳn trận pháp hiện giờ. Ta muốn khai mở lại trận pháp còn phải tốn một ngày. Ngươi chờ nổi chắc?”

Cực Lạc Ma Cung do ba người Quảng Ninh đạo nhân phát hiện đầu tiên, cũng nhờ bọn họ chém giết mới giải trừ toàn bộ nguy cơ.

Thế nhưng giờ những kẻ đến sau không trải qua bất cứ nguy hiểm gì, cứ thể hưởng thụ thành quả của họ. Bất luận Uất Trì Phong hay Quảng Ninh đạo nhân, thậm chí những võ giả khác đều cảm thấy khó chịu.

Chứng kiến hai người còn định cãi vã, Hoàng Phủ Duy Minh ở bên cạnh trầm giọng nói: “Hai vị, Cực Lạc Ma Cung này do chúng ta phát hiện trước. Giờ có người tới hớt tay trên, chúng ta nên liên hợp lại cùng chống cự với kẻ địch ngoài, những thứ tìm được trong Cực Lạc Ma Cung sau này chúng ta chia đều. Hai người thấy sao?”

Uất Trì Phong cùng Quảng Ninh đạo nhân liếc mắt nhìn nhau, đều gật nhẹ đầu.

Hoàng Phủ Duy Minh lại đưa mắt nhìn sang Sở Hưu nói: “Lâm tiểu hữu, trước đó chỉ là một hiểu nhầm. Giờ có người định tới hớt tay trên, chẳng lẽ ngươi cam tâm tặng không cho đám người đó à? Ngươi cũng gia nhập cùng chúng ta được không?”

Bọn họ đã chứng kiến thực lực của Sở Hưu, quả thật kinh người. Cho dù y không vận dụng bảy thanh đao sau lưng, thực lực bản thân đã đủ sánh vai với phần lớn tông sư võ đạo, kéo Sở Hưu vào liên thủ tuyệt đối không thiệt.

Có điều đúng lúc này một võ giả mặc trường bào màu vàng kim tướng mạo uy nghiêm từ trong đi tới.

Vừa thấy trung niên kia, Hoàng Phủ Duy Minh lập tức thầm hô nguy hiểm.

Người trung niên này không phải ai khác, chính là gia chủ Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Trấn.

Trong số rất nhiều tông sư võ đạo, Hạ Hầu Trấn là người tương đối khó đây vào. Bí pháp nguyên thần khiến người ta khó lòng phòng bị, mà Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị cũng nằm tại nhóm công pháp đứng đầu trong số những bí pháp nguyên thần hiếm hoi.

Một khi có xung đột, Hạ Hầu Trấn lợi dụng Ngự Thần Thuật đục nước béo cò có thể kiếm không ít lợi lộc từ chỗ họ.

Nhưng bên này bọn họ còn có Lâm Diệp, tinh thần lực của Lâm Diệp không kém gì tông sư võ đạo. Bí pháp nguyên thần của Ma đạo cũng không yếu, cũng có thể kiềm chế Hạ Hầu Trấn.

Có điều lúc này Hoàng Phủ Duy Minh đột nhiên nhớ ra điều gì. Có vẻ Lâm Diệp và Hạ Hầu Trấn vốn có thù oán. Lần đầu tiên Lâm Diệp xuất hiện trong giang hồ, hắn đã giết con trai của Hạ Hầu Trấn, Hạ Hầu Vô Giang.

Mặc dù Hạ Hầu Trấn không chỉ có một đứa con trai là Hạ Hầu Vô Giang. Nhưng đó lại là Hạ Hầu Vô Giang đã từng đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, cũng là đệ tử mà Hạ Hầu Trấn dốc vô số tâm tuyết bồi dưỡng. Thế nhưng giờ lại bị Lâm Diệp giết chết. Thù oán này đã kết rất nặng.

Quả nhiên, vừa thấy Sở Hưu, hai mắt Hạ Hầu Trấn lập tức đỏ bừng, gầm lên một tiếng: “Lâm Diệp!”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Hóa ra là Hạ Hầu gia chủ, đã lâu không gặp. Lần này định tới tìm ta báo thù giết con à?”

Hạ Hầu Trấn nghiến răng nghiến lợi nói: “Không chỉ báo thù giết con, rất nhiều tinh nhuệ trong Hạ Hầu thị ta cũng chết trong tay ngươi. Cho dù ngươi là truyền nhân tái thế của Độc Cô Duy Ngã hôm nay ta cũng sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!”

Trước đó lúc ở Linh Bảo Quan, Sở Hưu còn xử lý cả đám người Hạ Hầu thị và Lục gia, có điều y không hủy thi diệt tích, cũng không sợ bị người khác biết.

Dù sao thân hận Lâm Diệp của y vốn dùng để gánh tội. Giết một người cũng là giết, giết một đám người cũng là giết, không có gì khác biệt.

Những người xung quanh nghe được Sở Hưu ra tay giết chết những võ giả Hạ Hầu thị tiến vào Tiểu Phàm Thiên, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu không khỏi mang theo sắc thái kỳ dị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận