Côn Luân Ma Chủ

Chương 1553: Ta khuyên ngươi quay đầu là bờ

Hiện giờ chỉ bị gọi đi làm tay chân mà thôi, đối với bọn họ thì đây cũng không phải chuyện lớn lao gì.

Lục Giang Hà ở phía sau nói: “Chỉ dẫn theo hai người bọn họ là đủ à?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Đừng coi thường bọn họ, lực lượng của Hắc Kiệt mà bộc phát toàn bộ thì không kém hơn cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền chuyên tu luyện cơ thể đâu. Tuy giao thủ với võ giả cùng cảnh giới cũng không thắng thế, nhưng đánh ngươi vẫn rất dễ dàng.

Lục Phi là đại tế ti của bộ lạc Hắc La, trong tay có không ít bí pháp quỷ dị của man tộc, cũng có thể uy hiếp được cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.”

Sau khi bố trí xong xuôi mọi chuyện, Sở Hưu trực tiếp dẫn người tới con đường kia, trở lại hạ giới.

Hắc Kiệt và Lục Phi lần đầu tới hạ giới, cho dù bọn họ không mấy hiếu kỳ nhưng trong lòng cũng hết sức kinh hãi. Nhưng chỉ giây lát sau họ đã bình tĩnh lại, ít nhất cũng bình tĩnh hơn lúc đám người Lục Giang Hà vừa tới Đại La Thiên.

Đám người Lục Giang Hà suy nghĩ quá nhiều, cho nên lại càng hiếu kỳ.

Còn Hắc Kiệt và Lục Phi suy nghĩ hết sức đơn giản, Sở Hưu đã là thần sứ, còn thần linh lại không gì không làm được, vậy chế tạo mấy thế giới cũng đâu phải chuyện lớn lao gì?

Dù sao tất cả mọi chuyện mình không thể lý giải, cứ đẩy lên đầu thần linh là được.

Sau khi trở lại Côn Luân Sơn, Sở Hưu cho người bố trí chỗ nghỉ cho Hắc Kiệt và Lục Phi, rồi tới hỏi Ngụy Thư Nhai: “Ngụy lão, gần đây trên giang hồ có chuyện gì xảy ra không?”

Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Không có, Tu Bồ Đề Thiền Viện đang thu nhận đệ tử, xem ra bọn chúng không định đi mà định liều mạng.

Toàn bộ giang hồ đều biết hiện giờ chỉ là khoảnh lặng trước cơn bão.

Nhưng một thời gian tới chắc ngươi sẽ gặp không ít người quen. Các đại phái tốp năm tụm ba định tới Côn Luân Sơn, có một số đã đang trên đường.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Ồ? Hóa ra ta đã coi thường bọn chúng rồi, ta trở về hai lần mà còn có người muốn động thủ? Chẳng lẽ bọn họ còn thủ đoạn nào à?”

Ngụy Thư Nhai vẻ mặt quái dị: “Có lẽ bọn họ tới không phải để động thủ.”

“Vậy đến làm gì?”

“Chắc là để khuyên ngươi, quay đầu là bờ.”

Ngụy Thư Nhai nói không sai, đúng là các đại phái tới không phải để gây sự với y, mà là để khuyên nhủ.

Người tới đầu tiên là Thương Thủy Doanh thị, hơn nữa Thương Thủy Doanh thị còn lôi kéo người của Mạc gia cùng đi.

Mấy năm không gặp, Mạc Thiên Lâm đã bước vào cảnh giới Chân Đan, trở thành gia chủ Thương Dương Mạc gia, còn để hai chùm ria mép, trông có vẻ thành thục hơn nhiều.

Vừa gặp Sở Hưu, Mạc Thiên Lâm cười nói: “Sở huynh, hoan nghênh ngươi trở về.”

Mạc Thiên Lâm mỉm cười bước tới, nhưng khi tới gần Sở Hưu hắn lại hạ giọng truyền âm nói: “Thương Thủy Doanh thị ép ta phải tới. Vì Mạc gia nên ta đành phải đi theo. Nhưng lát nữa Sở huynh có làm gì đi nữa cũng không cần phải nghĩ tới ta.”

Sở Hưu thân thiện vỗ vai Mạc Thiên Lâm, gương mặt lại nở nụ cười hiếm có.

Thương Thủy Doanh thị nghĩ rất nhiều, còn biết lợi dụng quan hệ của Mạc Thiên Lâm, dù sao trên giang hồ ai cũng biết khi còn trẻ Mạc Thiên Lâm và Sở Hưu đã là hảo hữu.

Sở Hưu nhìn lão tổ Doanh thị nói: “Doanh lão tiên sinh tới Côn Luân Sơn của ta có chuyện gì cần làm? Không thể là tiếp đón ta trở về đấy chứ?”

Lão tổ Doanh gia hỏi ngược lại: “Vì sao lại không thể?”

“Nếu có thể mới là chuyện cười.” Sở Hưu mặt không biểu cảm nói.

Lão tổ Doanh gia cười lớn nói: “Không, đó không phải là chuyện cười.

Gặp mặt cười nói tan hận thù, hiện giờ Sở Hưu ngươi có thực lực như vậy.

Hai lần đại kiếp, ai cũng nghĩ rằng chắc chắn ngươi phải chết. Nói chính xác hơn là bọn họ nghĩ rằng ngươi đã chết, kết quả ngươi vẫn trở về.

Ta dám nói, trên giang hồ hiện tại không mấy thế lực dám đối địch với ngươi, Côn Luân Ma Giáo hoàn toàn có thể đặt chân trên giang hồ rồi.

Nếu đã như vậy, sao ngươi cứ nhất quyết đuổi tận giết tuyệt?

Sơn môn của Đại Quang Minh Tự đã bị hủy diệt, hay là ngươi tha cho bên Tu Bồ Đề Thiền Viện một lần đi?

Lão phu nguyện dẫn dắt toàn bộ võ lâm Chính đạo, cam kết sẽ kết thành đồng minh với toàn bộ giới Ma đạo. Từ nay về sau mọi người ai cũng bình an, không có chuyện Chính Ma đối lập nữa. Ngươi thấy sao?”

Sở Hưu chăm chú quan sát lão tổ Doanh gia một hồi, nhìn tới mức nụ cười trên mặt lão tổ Doanh gia hoàn toàn biến mất, lúc này y mới điềm nhiên nói: “Lời này của Doanh lão tiên sinh là quá đáng rồi.

Phần lớn thời điểm Thương Thủy Doanh thị các ngươi luôn duy trì trung lập, không chèn ép giới Ma đạo quá mức, như vậy không sai.

Nhưng ngày trước khi giới Ma đạo chúng ta bị chèn ép, sao không thấy các ngươi tới hứa hẹn kết minh gì đó, sao không nói tiêu trừ tình thế Chính Ma đối lập?

Sở Hưu ta luôn làm việc theo một quy củ, người kính ta một thước, ta kính người một trượng.

Người động tới ta một chút, ta diệt cả nhà người!”

Khóe miệng lão tổ Doanh gia giật một cái, kính ngươi một thước mà ngươi mới kinh một trượng, động tới ngươi một chút thì diệt cả nhà, thế mà là công bằng à?

Sở Hưu lạnh lùng nói: “Tu Bồ Đề Thiền Viện ra tay với ta trong Huyễn Hư Lục Cảnh một lần, sau đó lại là kẻ cầm đầu tới Thánh Giáo ta định phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa. Thù riêng thù chung đều có, không diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện thì Sở Hưu ta có mặt mũi nào đặt chân trên giang hồ?”

Lão tổ Doanh gia ra hiệu với Mạc Thiên Lâm, bảo hắn lên tiếng thuyết phục.

Mạc Thiên Lâm bị hắn uy hiếp tới đây, đương nhiên chỉ là âm thầm ra hiệu uy hiếp chứ không phải trực tiếp mở miệng uy hiếp.

Dù sao hắn cũng là hảo hữu của Sở Hưu, nếu mình gác đao lên cổ hắn uy hiếp, vậy tức là đắc tội rất nặng với Sở Hưu.

Nhưng cho dù như vậy Thương Thủy Doanh thị vẫn nói vài lời không nóng không lạnh uy hiếp vài câu, Mạc Thiên Lâm cũng đã nghe ra.

Tuy cùng là thế lực trong Cửu Đại Thế Gia, nhưng hiển nhiên Thương Thủy Doanh thị và Mạc gia, một bên trên trời, một bên dưới đất.

Mạc Thiên Lâm thấy ánh mắt của lão tổ Doanh gia, bất đắc dĩ lắc đầu.

Chính vì hắn là hảo hữu của Sở Hưu nên hắn càng biết xưa nay Sở Hưu không phải người dễ khuyên nhủ. Y đã ra quyết định thì trừ phi y chết, bằng không không ai có thể thay đổi.

Nhưng Mạc Thiên Lâm cũng không tiện làm lão tổ Doanh gia mất mặt tại đây. Hắn đành đứng lên nói: “Sở huynh, đúng là chuyện này Tu Bồ Đề Thiền Viện không đúng.

Nhưng Sở huynh cũng là người rộng lượng, trong bụng tể tướng có thể chứa cả con thuyền, trên trán tướng quân có thể cưỡi ngựa, khí độ rộng rãi không ai sánh được, khiến ngàn vạn người trong giang hồ kính ngưỡng. Hay là cứ để chuyện này lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không, cứ thế cho qua đi.”

Nghe Mạc Thiên Lâm nói hươu nói vượn như vậy, Sở Hưu cũng không nhịn được vuốt cằm, mấy lời này là nói y à?

Lão tổ Doanh gia sắc mặt đen kịt, có là kẻ ngu ngốc cũng có thể nghe ra Mạc Thiên Lâm chỉ đang nói hươu nói vượn. Tìm khắp giang hồ này khéo không có ai nhỏ nhen hơn tên Sở Hưu kia, ngươi có chắc những từ ngữ đó là chỉ Sở Hưu không?

Bên phía Sở Hưu, không ít người cố nín cười, đặc biệt là Lạc Phi Hồng.

Cô là người quen biết với Mạc Thiên Lâm từ rất sớm, đừng nhìn hiện giờ hắn làm gia chủ, trông rất đĩnh đạc trầm ổn, nhưng năm xưa cũng là vị công tử phong lưu giận dữ rút kiếm tranh đoạt trong thanh lâu, cực kỳ thiếu đứng đắn. Lão tổ Doanh gia muốn lợi dụng hắn, đúng là nằm mơ.

"Ha ha! Ha ha! Ha ha ha ha!"

Đúng lúc này một tràng cười đột nhiên vang lên, như muốn cười ngất đi, cực kỳ ma tính, khiến sắc mặt lão tổ Doanh gia càng đen hơn trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận