Côn Luân Ma Chủ

Chương 1826: Phạm Giáo ứng đối

Lúc này dưới chân pho tượng khổng lồ đó đang có vài chục người tụ tập, đều là người của tam thần điện Phạm Giáo và người thống lĩnh các đại thần cung.

Đứng ở chính giữa là một người trung niên tóc trắng, mặc một bộ trường bào màu bạc, mái tóc bạc trắng tỏa ra hào quang màu bạc, được hắn chải chuốt tỉ mỉ.

Người trung niên này chính là điện chủ của Brahma Điện thế hệ này, chí cường giả cảnh giới Võ Tiên bát trọng thiên.

Bên cạnh hắn là một lão già vóc dáng gầy gò, mặc áo đen.

Lão già kia có đôi mắt cực kỳ quỷ dị, không thấy đồng tử, một bên chỉ có màu đen nhánh, cứ như phủ kín ma khí; một bên lại đỏ như máu, tựa như thấm đẫm máu tươi.

Lão già này chính là điện chủ của Shiva Điện, Diêm Ma, cũng là cường giả Võ Tiên bát trọng thiên.

Sau khi giáo chủ Phạm Giáo đi khỏi, thật ra toàn bộ Phạm Giáo đều nằm dưới sự quản lý của tam đại điện chủ, nhưng hiện tại Vishnu Điện không có điện chủ, Phạm Giáo do hai người bọn họ thống lĩnh.

Thiên La Bảo Tự đã bắt đầu tập kết lực lượng đẩy tới, rõ ràng là định khai chiến với Phạm Giáo. Chuyện này khiến bên phía Phạm Giáo cực kỳ căng thẳng.

Dù sao hiện tại nếu xét theo lực lượng, Phạm Giáo không bằng Thiên La Bảo Tự.

Các cung chủ thần cung bên dưới đang đứng đó thảo luận đấu khẩu, bọn họ chia ra thuộc tam đại điện, vốn đã không hợp, lại thêm bầu không khí căng thẳng lúc này, đám người bên dưới thậm chí thiếu chút nữa là đánh nhau.

“Tất cả im hết cho ta!”

Lâu Na Già quát nhẹ một tiếng, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.

“Ầm ĩ như vậy có thể khiến đám người Thiên La Bảo Tự rút lui chắc? Hôm nay mọi người tập trung ở đây là để tìm cách ứng phó với Thiên La Bảo Tự chứ không phải đến để cãi nhau!”

Diêm Ma ở bên cạnh nói với giọng khàn khàn: “Còn tìm cách gì nữa? Binh tới thì tướng chặn, nước tới thì đất ngăn. Đám lừa trọc kia định nhân lúc Phạm Giáo ta yếu ớt bỏ đá xuống giếng, vậy thì để bọn chúng biến thành lũ lừa chết đi!”

Lời nói của Diêm Ma ẩn chứa sát ý cực hạn, tựa như có biển máu vô biên đang sôi trào.

Lâu Na Già trầm giọng nói: “Nói thì nói vậy nhưng vẫn có gì đó không đúng, đám người Thiên La Bảo Tự ra tay quá đột ngột.

Bọn chúng phải biết trận pháp của hai giới thượng hạ đã không giữ được bao lâu, không biết lúc nào sẽ vỡ vụn triệt để.

Đến lúc đó Đại La Thiên sẽ nghênh đón thế đại tranh mới, lúc này mà ra tay với Phạm Giáo ta, bọn chúng không sợ tổn thất quá lớn, khiến cho bản thân bị đào thải trong thế đại tranh này à?”

Trước đó khi Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự ta giằng co, hai bên đều có một loại ăn ý, đó là giằng co, không ai được ra tay trước.

Kết quả hiện tại, loại ăn ý này lại bị Thiên La Bảo Tự đột ngột phá vỡ.

Diêm Ma cười lạnh nói: “Đám lừa trọc đó hận chúng ta tới tận xương tủy, có chuyện gì mà bọn chúng không làm được?”

Nhưng cũng không sao, nếu bọn chúng đã ra tay, vậy Phạm Giáo chúng ta cũng phụng bồi tới cùng!”

Lâu Na Già liếc mắt nhìn Diêm Ma, ánh mắt toát lên vẻ bất mãn.

Đám người Shiva Điện này luôn như vậy, không suy nghĩ tới đại cục, chỉ biết chém chém giết giết, không thể làm được việc lớn.

Đương nhiên trong tình hình trước mắt, ngoài đánh ra thì bọn họ cũng chẳng có cách nào.

Lâu Na Già trầm giọng nói: “Diêm Ma, Shiva Điện của ngươi có chiến lực mạnh nhất, lần này vẫn do Shiva Điện đi đầu chống cự, ngươi có ý kiến gì không?”

Diêm Ma cười quái dị một tiếng: “Có lần nào mà không như vậy? Yên tâm, người của Shiva Điện ta không ai sợ chết, dũng sĩ chiến tử đương nhiên sẽ được tới gặp Shiva đại thần.”

Lâu Na Già lông mày giật giật, hắn nói câu này khác nào bảo người bên mình sợ chết.

Lâu Na Già hừ khẽ một tiếng, không đấu khẩu với Diêm Ma vào lúc này mà tiếp tục phân bổ vị trí của các thần cung khác. Tới cuối cùng hắn mới nói: “Vishnu Điện không có điện chủ, cho nên trận chiến này các ngươi lưu lại phòng thủ phía sau.

Trong Vishnu Điện chứa các loại bí pháp dị bảo mới nghiên cứu được một nửa, những thứ này không thể hư hại được.”

Diêm Ma không quan tâm gật nhẹ đầu, không có ý kiến gì. Dù sao trước đây Vishnu Điện luôn là điện có chiến lực thấp nhất, phần lớn thời gian bọn họ sẽ không ra tay.

Sau khi phân phó xong, Lâu Na Già đột nhiên đưa mắt nhìn sang Âm Đà La.

“Âm Đà La, trận chiến này ngươi không cần ra tay, lưu lại trấn thủ Vishnu Điện đi.”

Âm Đà La nghe vậy sửng sốt, sau đó bất mãn nói: “Vì sao ta lại phải trấn thủ ở hậu phương? Với thực lực của ta, chẳng lẽ chỉ xứng trấn thủ phía sau?”

Hầu hết mọi người trong Shiva Điện đều hiếu chiến, đặc biệt là loại cuồng chiến như Âm Đà La.

Một trận đại chiến kinh thiên sắp diễn ra mà Lâu Na Già lại bảo hắn ở lại phía sau trấn thủ, Âm Đà La làm sao nhịn nổi?

Lâu Na Già trầm giọng nói “Chính vì thực lực của ngươi rất mạnh nên mới bảo ngươi trấn thủ phía sau.

Âm Đà La, đừng nghĩ rằng ngươi từng giết chết Võ Tiên thất trọng thiên thì mình có thể sánh vai với Võ Tiên thất trọng thiên.

Đặc tính công pháp của ngươi thích hợp tập kích một chọi một, khi đó ngọn lửa diệt thế xé rách mọi lực lượng quy tắc của ngươi mới có thể phát huy công hiệu lớn nhất.

Nhưng lần này Thiên La Bảo Tự dốc toàn bộ lực lượng vào chiến trường, Phạm Giáo chúng ta cũng vậy.

Trong hoàn cảnh như vậy, một khi chiến loạn bắt đầu, ưu thế của ngươi sẽ mất hẳn, thậm chí ngươi còn không bằng cường giả Võ Tiên ngũ trọng thiên bình thường.

Trước mắt Vishnu Điện ngoài A Na Tây La già nua ra, không có ai là Võ Tiên. Cho nên ngươi ở lại cũng là để bảo vệ Vishnu Điện, cũng vì đại cục.”

Âm Đà La còn có vẻ không phục, hắn không khỏi đưa mắt nhìn sang phía Diêm Ma.

Dù sao Diêm Ma mới là cấp trên của hắn, cũng coi như nửa vị sư phụ, một nửa sở học của hắn là Diêm Ma truyền thụ.

Trong đầu Diêm Ma không phải chỉ có giết chóc, hắn cũng biết Lâu Na Già nói có lý.

“Cứ làm theo lời Lâu Na Già đi, nếu ngươi muốn ra tay vẫn còn nhiều cơ hội.

Lần này ngươi canh giữ ở phía sau, đúng là có giá trị hơn xông lên tuyến đầu.”

Nghe Diêm Ma cũng nói như vậy, Âm Đà La đành gật đầu đáp ứng.

Lâu Na Già đảo mắt một vòng, trầm giọng nói: “Đã như vậy, tất cả trở về tập kết võ giả trong thần cung của mình, chuẩn bị nghênh chiến Thiên La Bảo Tự!

E là Phạm Giáo chúng ta đang trong thế yếu, nhưng đám lừa trọc Thiên La Bảo Tự mà tới, cũng phải lưu lại một đống đầu trọc mới đi được!”

Sau khi ra lệnh một tiếng, Phạm Giáo chiếm cứ một nửa Tây Vực bắt đầu hành động, tất cả các võ giả bên phe Phạm Giáo bắt đầu tập kết.

Sau khi người của Thiên La Bảo Tự đi tới phạm vi của Phạm Giáo, bên phía Phạm Giáo đã chuẩn bị xong.

Chiến tranh giữa hai đại phái cấp bậc này không có thủ đoạn gì đặc biệt, vì hai bên đều hiểu rất rõ về thực lực của nhau, thậm chí chính xác tới mức trong mỗi thiền viện hay thần cung của đại phái có khoảng bao nhiêu người.

Cho nên trong tình huống như vậy, thủ đoạn gì cũng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể dốc toàn bộ lực lượng đánh tới, so bì lực lượng cơ sở của hai bên.

Vạn năm qua đại chiến như vậy đã diễn ra vài lần, tuy mỗi lần có thắng có thua, nhưng xưa nay chưa bao giờ hủy diệt triệt để phối phương.

Phạm Giáo cho rằng kết quả lần này cũng sẽ như vậy, nhưng bọn họ lại không ngờ Thiên La Bảo Tự luôn ra tay quang minh chính đại không thích dùng âm mưu quỷ kế, lần này lại cho bọn họ một ‘bất ngờ’ không nhỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận