Côn Luân Ma Chủ

Chương 1847: Đến thì được, đi thì không!

Ngay sau đó, rất nhiều máu tươi chảy xuống đất, Đường Nha vẩy ta, những ám khí đó đều được hắn thu hồi vào tay.

“Lãng phí là đáng xấu hổ, ám khí của ta không phải loại dùng một lần.”

Khi Đường Nha thu hồi ám khí, mọi người mới thấy rõ cảnh tượng trong sân đấu.

Phải nói không có gì bất ngờ, Lợi Chi Kỳ đã bị cắt thành một đống thịt nát, không dậy nổi.

Biểu cảm Tô Cáp Na đã phẫn nộ tới cực hạn, nhưng vẫn nhẫn nhịn không bộc phát.

Lúc này Tô Cáp Na đã là đâm lao thì phải theo lao.

Thật ra Phạm Giáo chỉ định lợi dụng quy củ của Đại La Thiên khiến Sở Hưu mất mặt, ít nhất không thể để Sở Hưu thoải mái khai tông lập phái.

Kết quả hiện giờ thì tốt rồi, bên phía mình chết liền hai người, bọn họ đều là đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất, tới phiên Phạm Giáo bọn họ mất tự nhiên.

Cho nên các đệ tử khác cũng nhìn Tô Cáp Na, rốt cuộc bọn họ có ra tay tiếp hay không?

Tô Cáp Na chợt cắn răng nói: “Đồ Man, lần này tới ngươi!”

Đồ Man là một người cao to nửa thân trên để trần, làn da khắc vô số phù văn, có tu vi cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Đối phương không phải người của Brahma Điện mà là cung chủ Thú Thần Cung trực thuộc Shiva Điện.

Võ giả xuất thân Shiva Điện, chiến lực cực kỳ kinh người, ít nhất bên phía Brahma Điện của hắn không mấy ai thắng được đối phương.

Thấy cảnh này, bên phía Sở Hưu lại nở nụ cười khó hiểu.

Tới cấp độ Thiên Địa Thông Huyền, hiện tại người bên phía Sở Hưu là mạnh nhất.

Thương Thiên Lương còn chưa bước vào cảnh giới Võ Tiên, hắn vẫn là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Ngoài ra Lục Giang Hà, Mai Khinh Liên, Chử Vô Kỵ, Lã Phụng Tiên, bọn họ đều đã là thần thông.

Những người này không có ai dễ chọc, có thể chọn bừa một người cũng đủ để giải quyết đối phương.

Thế nên đám người lại đứng đó nhường nhịn.

Thương Thiên Lương bĩu môi nói: “Thậm chí còn chẳng phải nửa bước Võ Tiên, vô nghĩa, người trẻ tuổi các ngươi tới đi.”

Mai Khinh Liên vẻ mặt ghét bỏ: “Trông xấu quá, ảnh hưởng tâm trạng, ta không đánh.”

Lục Giang Hà nhìn mấy lần, lắc đầu nói: “Dáng dấp cũng cường tráng đấy, nhưng là giả mập thôi, khí huyết không đủ.”

Chử Vô Kỵ thở dài: “Thời gian vừa qua ta chạy đi chạy lại giúp Ngụy lão, mệt lắm rồi. Chuyện đánh đấm thế này giao cho các ngươi thôi.”

Thấy mọi người đều không muốn ra tay, Lã Phụng Tiên mỉm cười ấm áp: “Vậy thì được, cứ giao cho ta.”

Nói đoạn, Lã Phụng Tiên kéo thanh Phương Thiên Họa Kích trong tay, đi tới giữa lôi đài.

Cung chủ Thú Thân Cung Đồ Man đã bị những lời nói lúc trước làm cho tức tới xì khói.

Giọng điệu của đối phương chẳng khác nào mình là loại rác rưởi, bọn họ cũng lười ra tay.

Lúc này thấy Lã Phụng Tiên dung mạo tuấn mỹ, vóc dáng cũng không cao lớn lắm đi ra, hắn lập tức nổi giận gầm lên một tiếng: “Tiểu bạch kiểm, đi chết đi!”

Sau khi dứt lời, sau lưng xuất hiện từng hư ảnh dung nhập vào thân thể hắn. Có cự long, có chiến tượng, sư tử, tiếng thú gầm vang vọng thiên địa, mỗi bước đi đều phát ra tiếng nổ vang, khiến mặt đất chấn động.

Lã Phụng Tiên khẽ lắc đầu, ngay sau đó quanh người hắn hiện lên ma diễm ngập trời, ma khí cường đại lượn lờ trên người, như phủ thêm cho hắn một bộ chiến giáp được tạo hoàn toàn từ ma khí.

Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân!

Cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay, sau lưng Lã Phụng Tiên hiện lên một hư ảnh ma thần mờ mờ ảo ảo, tiếp đó hắn xuất kích chém xuống, lực lượng đó như phá núi mở đường, khiến cả hư không cũng phát ra tiếng nổ chói tai.

“Ầm!”

Tiếng nổ khổng lồ vang lên, Đồ Man trực tiếp bị đòn này đập thẳng xuống đất, không nhịn nổi phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Lã Phụng Tiên mà không thể tin nổi.

Tiểu bạch kiểm gầy gò này, sao có thể bộc phát ra lực lượng cường đại đến vậy?

Hắn gầm lên một tiếng, vô số hư ảnh dã thú lao về phía Lã Phụng Tiên, nhưng Lã Phụng Tiên vẫn giáng một đòn như trước, tất cả đều tan nát trước lực lượng tuyệt đối!

Sau khi chiêu kích thứ ba của Lã Phụng Tiên đánh xuống, Đồ Man đã không thể ngăn cản, hai tay vỡ vụn.

Thân thể của hắn rất cường đại, nhưng lực lượng của Lã Phụng Tiên lại càng cường hãn.

Thấy kích thứ tư của Lã Phụng Tiên sắp đập xuống, Tô Cáp Na biến sắc, vội vàng ra tay ngăn cản.

Hai người ra tay lúc trước là của Brahma Điện, cho dù có chết thì Lâu Na Già đại nhân cũng hiểu cho hắn.

Nhưng Đồ Man lại là người của Shiva Điện, gã điên Diêm Ma kia mà biết mình hại chết cung chủ dưới trướng hắn thì chuyện này không dễ kết thúc như vậy đâu.

Nhưng ngay lúc này, tay phải của Sở Hưu lập tức hành động, vòng tay Lục Đạo Luân Hồi phát ra tiếng rít chấn động nguyên thần, lập tức khiến nguyên thần của Tô Cáp Na bị xung kích, thân hình dừng lại.

Chỉ chậm trễ một chút như vậy thôi nhưng đòn thứ tư của Lã Phụng Tiên đã giáng xuống, lực lượng khí thế ầm ầm bộc phát lên tới đỉnh phong, Vô Song Chiến Kích trực tiếp chém Đồ Man thành hai nửa, máu tươi lại văng khắp quảng trường.

"Sở Hưu!"

Tô Cáp Na điên cuồng rống lên một tiếng, ánh mắt phủ kín phẫn nộ và sát ý.

Lúc này hắn chỉ hận không thể lập tức liều mạng với Sở Hưu. Nhưng hắn cũng biết nơi này là Côn Luân Ma Giáo, là đại bản doanh của Sở Hưu. Hắn mà ra tay ở đây chắc chắn không có phần thắng.

Nửa ngày sau, Tô Cáp Na mới lạnh lùng nói: “Được được được! Sở Hưu, ngươi được lắm!

Hồi Hồi Chung cho ngươi, bảo quản nó cho tốt, sớm muộn gì Phạm Giáo ta cũng đích thân đoạt nó về.”

Nói xong, Tô Cáp Na định bỏ đi.

Nhưng Sở Hưu lại lạnh lùng nói: “Ngươi coi Côn Luân Ma Giáo ta là nơi muốn tới thì tới muốn đi thì đi hay sao?

Ta không hứng thú với cái Hồi Hồn Chung bỏ đi này, thôi tặng lại cho Phạm Giáo các ngươi. Đưa chuông sớm hay đưa chuông muộn chẳng là đưa chuông, tốt nhất là ta đưa ma cho ngươi ngay lúc này luôn!”

Sau không Sở Hưu dứt lời, không ngờ y trực tiếp thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, nắm lấy Hồi Hồn Chung ném về phía Tô Cáp Na!

Không ai ngờ Sở Hưu chỉ nói một lời không hợp đã lập tức động thủ, hơn nữa trực tiếp sử dụng thần thông, ngay cả Tô Cáp Na cũng bất ngờ.

Sau lưng hắn lấp lóe Ngũ Sắc Thần Quang, lực lượng ngũ hành sinh khắc kết hợp, phân giải bất cứ lực lượng nào trong thiên địa.

Hồi Hồn Chung bị lực lượng của Tô Cáp Na và Sở Hưu va chạm, trực tiếp nổ vang, nhưng Tô Cáp Na cũng bị đánh bay.

Tô Cáp Na tu luyện Ngũ Sắc Thần Quang tới đỉnh phong, đúng là có thể phân giải bất cứ lực lượng nào. Dù sao trong thiên địa này bất cứ lực lượng nào cũng không thoát khỏi phạm trù ngũ hành.

Nhưng Ngũ Sắc Thần Quang của hắn lại không cách nào phân giải sức mạnh đơn thuần như Pháp Thiên Tượng Địa.

Sau ba quyền, toàn bộ khu vực đều chấn động, Tô Cáp Na ngăn cản cực kỳ chật vật.

Chứng kiến Trần Thanh Đế và Ngụy Thư Nhai ở phía khác đang định ra tay, quanh người Tô Cáp Na lập tức bộc phát ra vài luồng sáng ngập trời, ánh sáng ngũ sắc hợp nhất, như một cầu vồng trực tiếp cuốn lấy các đệ tử Phạm Giáo khác, đạp lên không trung bỏ trốn.

Dù sao Tô Cáp Na cũng là Võ Tiên lục trọng thiên, chưa bàn về chiến lực, ít nhất lực lượng nội tình của hắn thâm hậu hơn hẳn Sở Hưu.

Sở Hưu có tự tin giao chiến với hắn, nhưng đối phương một lòng bỏ trốn, y cũng chẳng có cách nào ngăn cản.

Tô Cáp Na không phải loại ngu ngốc như Âm Đà La, đánh không lại không trốn, ở lại đối đầu, có liều chết cũng không chịu thua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận