Côn Luân Ma Chủ

Chương 1907: Đông Tề rung chuyển

Lúc này Diêm Ma ở bên cạnh lại đột nhiên cười một tiếng quái dị: “Muốn đệ tử chẳng đơn giản à? Diện tích Đông Tề dưới hạ giới này không nhỏ hơn Tây Vực ta.

Nhiều thế gia tông môn gia nhập như vậy cơ mà, trực tiếp tới cửa mở miệng yêu cầu đệ tử tinh nhuệ phải gia nhập Phạm Giáo ta, thế là xong rồi.”

Lâu Na Già cau mày nói: “Chúng ta tới là để chiêu mộ đệ tử chứ không phải chiêu mộ kẻ thù, dưa hái xanh thì không ngọt.”

Diêm Ma cười lạnh nói: “Bất luận có ngọt hay không, có thể giải khát là được.

Đừng quên đám thế lực tép riu dưới hạ giới này vốn không có công pháp tốt như Phạm Giáo chúng ta!

Chỉ cần có lòng theo đuổi võ đạo, sau khi học được võ đạo của Phạm Giáo ra, bọn chúng sẽ nhanh chóng hiểu được nên lựa chọn ra sao.

Ngoài ra, Vishnu Điện sắp được xây dựng lại, vị cung chủ cuối cùng còn sót lại của Vishnu Điện, Cát Tân La của Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung rất không tệ, hắn đã nghiên cứu ra không ít bí thuật nhắm vào nguyên thần, thậm chí là tâm cảnh của võ giả.

Một số kẻ ngoan cố thì để Cát Tân La ra tay thi triển bí pháp cưỡng ép vặn vẹo tâm cảnh của chúng, dưa không ngọt cũng thành ngọt thôi!”

Sau khi nói xong, Diêm Ma còn cố tình bỏ lại một câu: “Tiểu tử Cát Tân La không tệ, rất không tệ, khá hơn tên Ma Lợi Kha tiền nhiệm nhiều. Tương lai khi Vishnu Điện thật sự được gây dựng lại, ta thấy tiểu tử này làm điện chủ cũng không tệ.”

Lâu Na Già lạnh nhạt nói: “Ai làm điện chủ là do giáo chủ định đoạt, không phải theo ý kiến của ngươi.”

Lâu Na Già nói vậy nhưng trong lòng cũng suy tư.

Tuy phương pháp của Diêm Ma đơn giản thô bạo, nhưng đúng là phương pháp có hiệu quả nhanh nhất.

Huống chi Phạm Giáo làm việc luôn thô bạo bá đạo, dưới hạ giới không ai ngăn được bọn họ, cũng có thể làm vậy.

Cho nên Lâu Na Già gật đầu, coi như một lần hiếm có đồng ý với ý kiến của Diêm Ma.

“Cứ làm theo lời ngươi vậy!”

...

Ba tháng sau, trong phân điện của Côn Luân Ma Giáo, Sở Hưu đã luyện hóa toàn bộ tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, nhưng vẫn đang bến quan tích lũy lực lượng nội tình.

Y còn phát hiện, tuy trong tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã ẩn chứa lực lượng rất mạnh, y cũng hấp thu rất thuận lợi, nhưng tới cảnh giới của Sở Hưu, muốn trực tiếp vượt qua một tầng cảnh giới là chuyện không thể.

Cho nên lần này luyện hóa tinh huyết tuy nhiều hơn trước, nhưng chỉ khiến Sở Hưu đạt tới ngũ trọng thiên đỉnh phong, chưa lên tới lục trọng thiên.

Đúng lúc này, bên ngoài lại có người tới bẩm báo, nói là Mạc Thiên Lâm đến thăm.

Tuy thực lực của Mạc Thiên Lâm không ra sao, nhưng ngày trước hắn từng là hảo hữu của Sở Hưu, cho nên đệ tử của Côn Luân Ma Giáo cũng tới quấy rầy chuyện bế quan của Sở Hưu, báo cáo với y.

Sau khi Sở Hưu xuất quan, y còn thấy Lạc Phi Hồng trong đại điện đang chế nhạo Mạc Thiên Lâm.

“Ôi chao ôi chao, bây giờ lên làm gia chủ rồi, cũng khác hẳn lúc xưa nhỉ? Nghe nói ngươi nạp tới mấy tiểu thiếp rồi? Tên si tình khóc lóc khi bị đá lúc trước đâu rồi?”

Mạc Thiên Lâm lúng túng cười nói: “Dù sao ta cũng là gia chủ, phải phát triển gia tộc chứ, hiểu giúp ta chút. Mà này ngươi đừng có nói xấu, ta khóc lúc nào?”

Lạc Phi Hồng bĩu môi: “Phát triển cái gì? Đây là lý do ngươi làm ngựa giống à? Hơn nữa hạ giới đã trải qua một đợt thủy triều nguyên khí, sao ngươi vẫn yếu như vậy? Có phải ngày nào cũng phát triển gia tộc cho nên lỡ dở việc tu luyện không?”

Lạc Phi Hồng vỗ vai Mạc Thiên Lâm, giọng điệu như người từng trải nói: “Chuyện phòng the phải tiết chế, nam nhân cần bồi bổ.

Ngươi nhìn lại mình xem đã tiều tụy tới mức nào rồi? Bản cô nương vẫn trẻ trung phơi phới, Lã Phụng Tiên còn cuốn hút hơn cả mười năm trước, mấy năm qua bề ngoài của Sở giáo chủ vẫn không thay đổi.

Chỉ có ngươi trông như bị người khác chà đạp ấy, chậc chậc, đúng là không nỡ nhìn.

Có cần ta tới chỗ Long Linh Nhi xin con cổ trùng tráng dương không? Chỗ cô ấy có rất nhiều cổ trùng linh tinh, chắc chắn có loại tráng dương.

Hay là ngươi ăn nhiều chuối tiêu một chút? Tên Hạng Võ kia luôn miệng nói chuối tiêu tráng dương, ăn gì bổ nấy, không khéo lại hữu dụng?”

Mạc Thiên Lâm đã bị Lạc Phi Hồng trêu tới mức khóc không ra nước mắt, sau khi từ Đại La Thiên trở về, có vẻ như tính cách cô nàng này lại càng ác liệt.

Dù sao hiện tại Mạc Thiên Lâm cũng là người đứng đầu một gia tộc, nếu là người khác trêu chọc y, chắc chắn y đã trở mặt.

Nhưng đổi lại là Lạc Phi Hồng bằng hữu từ thuở hàn vi, hắn thật sự không dám trở mặt. Huống chi cho dù có trở mặt hắn cũng không đánh nổi Lạc Phi Hồng. Hiện tại thực lực của Lạc Phi Hồng mạnh hơn hắn nhiều.

Lúc này thấy Sở Hưu đi tới, Mạc Thiên Lâm vội vàng trốn khỏi Lạc Phi Hồng, vừa đi vừa chúc mừng: “Chúc mừng Sở huynh thực lực tăng tiến, Côn Luân Ma Giáo uy danh hiển hách cả hai giới, còn uy phong hơn cả năm trăm năm.”

Lạc Phi Hồng bĩu môi, tên này đúng là càng lớn càng kém.

Sở Hưu mỉm cười: “Uy danh hiển hách? E là xú danh hiển hách mới đúng. Mạc huynh, sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi đến thăm ta?”

Mạc Thiên Lâm cười khổ nói: “Hôm nay ta tới là xin nhờ Sở huynh một việc.”

“Giữa chúng ta còn nói tới nhờ vả gì, Mạc huynh cứ nói thẳng là được.”

Trong số những bằng hữu trên Long Hổ Bảng ngày trước, có thể nói Mạc Thiên Lâm có thực lực yếu nhất.

Đương nhiên không thể nói là hắn yếu, hiện tại Mạc Thiên Lâm cũng có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí còn mạnh hơn tổ tiên của Mạc gia.

Nhưng hắn không thể sánh được với dám yêu nghiệt như Sở Hưu, Phương Thất Thiếu và Lã Phụng Tiên.

Thậm chí Tạ Tiểu Lâu còn mạnh hơn hắn một chút, nhưng chủ yếu là vì Tạ Tiểu Lâu có một sư phụ thực lực cường đại, có thể thoải mái phát triển.

Nhưng Sở Hưu vẫn rất tán thưởng Mạc Thiên Lâm, không phải tán thưởng thực lực của hắn mà là tán thưởng khí khái của hắn.

Mạc Thiên Lâm trông thì không tranh không đoạt, có vẻ cực kỳ lạnh nhạt, nhưng trên thực tế làm chuyện gì cũng có chừng mực của bản thân.

Ngày trước Mạc gia gặp nguy cơ, khi đó hắn có thể tới nhờ Sở Hưu giúp đỡ, nhưng hắn vẫn cắn răng không mở miệng, ngược lại tự tu luyện Tàng Kiếm Thuật, liều mạng ứng phó với biến cố của gia tộc.

Sau này Sở Hưu thành lập Côn Luân Ma Giáo, tiếng tăm lên cao, có nói là danh chấn giang hồ cũng không quá đáng. Tuy hai người có giao tình nhưng xưa nay Mạc Thiên Lâm chưa từng tới cầu xin Sở Hưu điều gì.

Bao năm qua, Mạc Thiên Lâm chỉ lặng lẽ bảo vệ Mạc gia của mình, xưa nay chưa bây giờ mượn thế Sở Hưu phát triển bản thân, khiến cho các võ giả thế hệ sau này thậm chí còn không biết Thương Dương Mạc gia xếp hạng trung bình kém trong Cửu Đại Thế Gia lại có giao hảo với một vị chí cường giả là Sở Hưu.

Giao tình là giao tình, lợi ích là lợi ích, Mạc Thiên Lâm rất quý trọng những tình cảm khi xưa cùng nhau xông xáo giang hồ, cho nên dù là lúc khó khăn nhất, hắn cũng không mấy khi nhờ vả người khác, vì hắn không muốn giao tình này dính tới lợi ích.

Hôm nay hắn đích thân tới nhờ Sở Hưu, có thể thấy Mạc gia đã gặp chuyện gì không thể quyết định được, bằng không hắn đã không tới.

Mạc Thiên Lâm thở dài một tiếng: “Đông Tề không thể ở nổi nữa, cho nên ta muốn nhờ Sở huynh cho ta một địa bàn ở khu vực Nam Man hay ở Bắc Yên. Ta định chuyển toàn bộ Mạc gia tới đó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận