Côn Luân Ma Chủ

Chương 1796: Phiền toái tới sau

Sở Hưu đành tạm thời bỏ qua việc bế quan tu luyện, trở lại Nam Man, lại thông qua trận pháp ở Nam Man về Đại La Thiên.

Khi tới sảnh tiếp khách của Thương Nam Phủ, Sở Hưu mỉm cười nói: “Viên cung chủ đại giá quang lâm, lúc trước tại hạ bế quan tu hành, không thể nghênh đón kịp thời, mong Viên cung chủ chớ trách.”

Viên Không Thành sắc mặt kỳ quái nói: “Sở đại nhân, ngươi còn cười được à? Chẳng lẽ thời gian vừa qua ngươi không nghe chút tin đồn nào ư?”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”

Từ sau khi chuyện Đại La Thần Cung kết thúc, Sở Hưu đã dồn hết công sức vào hạ giới. Dù sao sau khi Quân Vô Thần bị trọng thương, Sở Hưu phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết Thiên Môn, bằng không đợi Quân Vô Thần chữa xong thương thế, thời cơ hiếm có này cũng uổng phí.

Cho nên Sở Hưu cũng không chú ý tới tình hình bên Đại La Thiên.

Viên Không Thành trầm giọng nói: “Sở đại nhân, ta đã nghe nói về biểu hiện của ngươi trong Đại La Thần Cung, đúng là cực kỳ bắt mắt.

Với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà chỉ hai chiêu đã giết chết được Tân Già La đã bước vào cảnh giới Võ Tiên, vạn năm qua cũng hiếm ai có chiến tích như vậy.

Trong xếp hạng Đại La Thần Cung, ngươi là một trong sáu người mạnh nhất, ngang hàng với thiên kiêu tuấn kiệt của Tam Thanh Điện như Hứa Quy Sơn, bước qua khoảng cách giữa trời với người, đi vào cảnh giới Võ Tiên.

Có thể nói biểu hiện của ngươi trong Đại La Thần Cung phải là một trong những người xuất sắc nhất trong số các thế hệ võ giả vào rèn luyện ở Đại La Thần Cung.

Nhưng chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới chuyến đi này ngươi đắc tội với bao nhiêu người ư?

Ngươi ép đệ tử Thiên Hạ Kiếm Tông tự phế một tay, mất hết thể diện.

Còn giết ba vị truyền nhân của Cổ Tôn của Cổ Nguyệt Tôn Giả, Trấn Long Thần Tướng, Lăng Thiên Kiếm Tôn.

Phải biết Cổ Tôn người ta bồi dưỡng một vị truyền nhân cũng tốn bao nhiêu vốn liếng, kết quả giờ thì tốt rồi, ngươi tiễn luôn truyền nhân nhà người ta về cõi trời.

Tuy ta mô tả không thích đáng, nhưng ngươi làm vậy khác nào đoạn tử tuyệt tôn nhà người ta?

Còn bên phía Phạm Giáo, Tân Già La vừa nhận chức điện chủ Vishnu Điện của Phạm Giáo, tương lai tiền đồ vô lượng.

Vốn dĩ Phạm Giáo định để hắn vào trong Đại La Thiên, thăng lên cảnh giới Võ Tiên tam trọng thiên, sau đó trở lại Phạm Giáo tiến hành Tam Thần Quán Đỉnh, lập tức tăng thêm ba trọng thiên nữa, ổn định hoàn toàn tình hình của Vishnu Điện.

Ơ? Lúc ra khỏi Đại La Thần Cung chẳng phải ngươi mới nhị trọng thiên à? Sao bây giờ cũng thành tam trọng thiên rồi? Thôi, tạm thời không nói đến ngươi.

Phạm Giáo tính toán rất hay, kết quả ngươi vừa ra tay khiến cho người ta không những không có cơ hội bước vào Đại La Thần Cung, thậm chí còn bị giết chết, Phạm Giáo làm sao lại bỏ qua cho được?

Làm người phải lưu lại chút đường lui, sau này còn dễ nói chuyện. Người làm tới cùng như vậy, người khác sao lại không có phản ứng gì?

Lần này ta đã nhận được tin, Thiên Hạ Kiếm Tông cầm đầu, Trấn Long Thần Tướng - Hứa Thiên Nhai, Cổ Nguyệt Tôn Giả - Phương Độ và Lăng Thiên Kiếm Tôn - Thịnh Cửu Uyên định tới gây sự với ngươi, không khéo còn có cả người của Phạm Giáo tham gia.

Sở đại nhân, lần trước ngươi và Thiên Ma Cung ta hợp tác rất thuận lợi, chúng ta cũng coi như có chút giao tình cho nên lần này ta mới đến đây nhắc nhở ngươi.”

Sở Hưu khẽ nhíu mày, chắp tay với Viên Không Thành nói: “Đa tạ Viên cung chủ đã nhắc nhở.

Ta cũng hiểu đạo lý làm người phải lưu lại đường lui, chỉ có điều, ta muốn lưu lại đường lui nhưng bọn họ không muốn lưu lại.

Huống chi bản thân Trung Châu đã là một sát cục, có chết cũng rất bình thường cơ mà?

Chính mình không mạnh bằng ta nên bị giết, bây giờ vẫn còn thể diện tới gây sự với ta. Ha ha, cái gọi là Cổ Tôn nổi danh, đúng là ai nấy đều không chơi nổi.

Đúng rồi, truyền nhân của Cổ Tôn đi rèn luyện ngoài giang hồ, có bị giết cũng rất bình thường. Bây giờ ba vị này tới gây sự với ta có phải phá hỏng quy củ rồi không?”

Viên Không Thành cười khổ nói: “Quy củ vốn chỉ là quy tắc ngầm thừa nhận, có biến tấu một chút cũng không ai quan tâm.

Đương nhiên ba người Thịnh Cửu Uyên sẽ không trắng trợn tới gây sự với ngươi, nhưng nếu Thiên Hạ Kiếm Tông mời bọn họ tới trợ giúp, vậy thì không thành vấn đề.

Trước khi ta đến Thiên Hạ Kiếm Tông đang bàn bạc chuyện này, dọc đường ta lại trễ mất một chút thời gian, e là bọn họ đã chạy đến.

Nói tóm lại, Sở đại nhân nên chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này, ta cáo từ trước.

Dù sao ta cũng là người của tông môn Nam Vực, bị người khác thấy đang ở đây sẽ không tốt.”

Viên Không Thành vội vàng rời khỏi, nhưng khiến hắn lấy làm lạ là gương mặt Sở Hưu không có biểu hiện gì là e ngại hay lo lắng.

Phải biết hiện nay y đang bị Thiên Hạ Kiếm Tông và vài vị Võ Tiên, thậm chí cả Phạm Giáo để mắt tới. Một Hoàng Thiên Các không bảo vệ được y, sao y lại có vẻ không hề lo sợ?

Viên Không Thành không hỏi nhiều, hắn chỉ tới đưa tin cho Sở Hưu, coi như đầu tư mà thôi.

Hắn và Sở Hưu chỉ là hợp tác một lần, không có nhiều giao tình.

Cùng là tông môn Nam Vực, chắc chắn có đặt gián điệp trong tông môn của đại phái, chuyện Thiên Hạ Kiếm Tông bàn bạc cũng không quá bí mật, hắn biết được cũng rất bình thường.

Cho nên trong chuyện này hắn có thể nói cũng có thể không nói.

Nhưng Viên Không Thành luôn có cảm giác, tương lai Sở Hưu sẽ đi tới độ cao vượt ngoài tưởng tượng của hắn.

Khi còn ở cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mình đã không thể nhìn ra sâu cạn của y, hiện tại càng như vậy.

Cho nên hắn thông báo cho Sở Hưu, kết thiện duyên. Tương lai Sở Hưu mà chết, hắn cũng không có tổn thất gì, vạn nhất Sở Hưu chống cự được, đây cũng là một ân tình.

Sau khi Viên Không Thành đi khỏi, Lục Giang Hà và Mai Khinh Liên cũng đi tới.

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Hai người các ngươi không bế quan à?”

Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Hồng Liên Ma Tôn đủ cho ta nghiên cứu tiếp rồi, cho nên ta chỉ chọn hai bí pháp bình thường coi như dệt hoa trên gấm, không cần bế quan. Ta nghe tin bên Đại La Thiên xảy ra chuyện nên tới xem có cần hỗ trợ không.”

Lục Giang Hà gật đầu nói: “Ta cũng vậy.”

Sở Hưu tùy ý vung tay nói: “Không có gì lớn, đơn giản là có người thua mà không cam tâm, tới gây sự thôi, ta đã đoán trước rồi.

Vừa hay, lão Lục theo ta tới Lăng Tiêu Tông một chuyến Khinh Liên, ngươi trấn thủ bên Đại La Thiên, tiện thể nói với đám man tộc, một khi phát hiện võ giả Nam Vực tới, lập tức thông báo.”

Sở Hưu thật sự không ngạc nhiên vì chuyện Viên Không Thành vừa nói, thậm chí y đã chuẩn bị.

Xưa nay y luôn phỏng đoán người khác theo ác ý lớn nhất.

Trong Đại La Thiên, y giết nhiều người như vậy, khó tránh khỏi có người tới gây sự với y.

Còn quy củ Cổ Tôn không được ra tay, thật ra bản thân Sở Hưu cũng không tin.

Vì trong Đại La Thiên, hầu như không quy củ nào trói buộc được cường giả cảnh giới Võ Tiên.

Nhưng Sở Hưu không ngờ đám người này lại tập trung lại cùng nhau gây chuyện với mình.

Đối sách của Sở Hưu rất đơn giản, lần trước y tốn bao công sức cứu Phương Ứng Long, không phải làm không công.

Hiện tại ân tình này đến phiên Lăng Tiêu Tông phải trả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận