Côn Luân Ma Chủ

Chương 1560: Mây tan thấy trăng sáng, trời xanh rọi bóng người 1

Ngày trước trận pháp phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa của Côn Luân Ma Giáo chính là Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận.

Nhưng trận pháp này không phải chỉ để phong ấn, mà còn có thể thủ hộ.

Nhưng nghe Rama nói như vậy, Tiêu Ma Kha vừa mở trận pháp, một cảm giác bi ai lại dâng lên.

Nếu Rama nói thời gian nửa khắc, tức là trong thời gian nửa khắc này Rama muốn bộc phát ra lực lượng cuối cùng của mình đánh cược một phen.

Tuổi tác của Rama còn nhỏ hơn Tiêu Ma Kha, nhưng lúc khi trong thâm tâm Tiêu Ma Kha chỉ muốn chết, chính Rama đã cứu hắn, hơn nữa còn cứu lại trái tim đã chết của hắn.

Cho nên tình cảm của Tiêu Ma Kha đối với Rama rất đặc biệt, không chỉ coi đối phương là phương trượng, còn vừa là thầy, vừa là bạn.

Lúc này thấy Rama liều mạng ở đây, thật ra Tiêu Ma Kha mới là người thấy đau lòng nhất.

Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận được triển khai, trận pháp ở nơi này không phải trận pháp trên Côn Luân Ma Giáo, năm trăm năm không có người điều khiển, mà là đại trận trong trạng thái đỉnh phong, không dễ gì công phá.

Nhân khoảnh khắc đại trận khởi động, Rama tay niết ấn quyết, trong Tu Bồ Đề Thiền Viện, không ngờ hư ảnh Tu Bồ Đề Bảo Thụ khổng lồ lại chậm rãi tới gần hắn.

Tuy Sở Hưu và Thương Thiên Lương không biết Rama định làm gì, nhưng bọn họ cũng có thể đoán được, chắc hẳn Rama đang định đặt cược lần cuối. Cho nên hai người lập tức xuất thủ, định ngăn cản đối phương.

Nhưng lúc này lực lượng của Rama đã được hắn tăng cường tới cực hạn, tiện tay vung lên là Sở Hưu và Thương Thiên Lương đã bị đánh bay.

Hư ảnh Tu Bồ Đề Bảo Thụ khổng lồ dung nhập vào người Rama, chỉ trong chớp mắt khí thế quanh người Rama tăng lên tới cực hạn.

Ánh sáng màu vàng bao phủ thân thể Rama, như đắp thêm một lớp kim thân cho hắn.

Rama chắp tay trước ngực, miệng niệm phật hiệu, Phạn văn vàng kim đầy trời phủ xuống. Khoảnh khắc này tất cả mọi người đều cho rằng mình đã thấy Phật Đà thật sự hàng lâm!

Thương Thiên Lương cảm nhận được lực lượng này, không khỏi sợ hãi kêu lên: “Đây là lực lượng gì? Lực lượng phật pháp không thể đạt tới mức độ khủng khiếp thế này được!”

Sở Hưu híp mắt nói: “Lực lượng gì à? Đương nhiên là lực lượng chúng ta không thể đối phó được rồi.

Nhưng sao năm trăm năm Tu Bồ Đề Thiền Viện không vận dụng thứ này? Thậm chí không có chút tin tức tình báo nào?”

Lục Giang Hà lại gần nói: “Vì năm trăm năm trước Tu Bồ Đề Thiền Viện không có nhân tài như Rama!

Ngươi tưởng bất cứ ai thiêu đốt tinh huyết và nguyên thần cũng có thể tùy ý sử dụng Tu Bồ Đề Bảo Thụ à? Nhất định phải có phật tâm trời sinh trong sáng thánh khiết mới được.”

Thế nhân đều biết Rama có thiên phú mạnh mẽ, tuổi còn trẻ đã tiếp nhận chức vị chưởng giáo của Tu Bồ Đề Thiền Viện, được dị tộc ở Nam Man tôn làm Thần Tăng.

Nhưng có ai biết, trình độ Phật pháp của Rama cũng cực kỳ cao siêu. Ngày trước ba người Hư Từ Hư Vân Hư Tĩnh cùng tới luận thiền với Rama, nhưng không ai luận thắng được hắn.

Lúc này gốc Tu Bồ Đề Bảo Thụ khổng lồ hóa thành một chạc cây trong tay Rama, quét xuống dưới một cái, trên chạc cây hiện lên trái cây lấp lánh ánh sáng tím, trực tiếp giam cầm không gian xung quanh Sở Hưu và Thương Thiên Lương.

Thương Thiên Lương xuất quyền đánh ra, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu cũng chém ra liên hồi, nhưng không cách nào vượt qua ngăn cách không gian đó.

Một khắc sau, Tu Bồ Đề Bảo Thụ trong tay Rama lại đánh tới, trái cây màu vàng óng sáng lên, phật quang vô tận bao phủ lấy hai người, áp chế đồng hóa lực lượng của cả hai.

Khi Tu Bồ Đề Bảo Thụ đánh ra lần thứ ba, lần này là trái cây màu đen sáng lên.

Tựa như Thái Sơn đè xuống, nhưng không phải vận nặng ép xuống mà như không gian xung quanh Sở Hưu co lại, chèn ép bọn họ, mặc cho Sở Hưu và Thương Thiên Lương vùng vẫy cách nào cũng chỉ có thể tạm thời gì hoãn áp lực này.

Ngụy Thư Nhai thấy vậy định chạy tới cứu viện, nhưng lúc này Bất Không hòa thượng vốn luôn bị áp đảo lại niệm phật hiệu một tiếng, thiêu đốt chút sinh cơ còn sót lại, hóa thành từng vệt sáng kim quấn lấy Ngụy Thư Nhai, Hắc Kiệt và Lục Phi.

Chí nhu chí cương, Kim Cương Triền Ti!

Sở Hưu nhíu chặt lông mày, thật ra Tu Bồ Đề Bảo Thụ này cùng loại với Vô Căn Thánh Hỏa cháy rực trên đỉnh Côn Luân Ma Giáo, là linh vật kỳ diệu trời sinh.

Nhưng Côn Luân Ma Giáo chiếm cứ Vô Căn Thánh Hỏa không lâu, chỉ có thời kỳ đỉnh phong kéo dài vài chục năm mà thôi, cho nên còn chưa khai thác triệt để Vô Căn Thánh Hỏa.

Nhưng Tu Bồ Đề Thiền Viện nhận được Tu Bồ Đề Bảo Thụ đã hơn vạn năm, thời gian vạn năm này tuy bọn họ chưa sử dụng Tu Bồ Đề Bảo Thụ được mấy lần nhưng đã nghiên cứu triệt để phương pháp sử dụng.

Mỗi loại trái cây trên Tu Bồ Đề Bảo Thụ đều đại diện cho một loại quy tắc cụ thể hóa.

Nói đơn giản hơn thì lúc này thứ Rama sử dụng không phải lực lượng của chính hắn, mà là mượn Tu Bồ Đề Bảo Thụ để thi triển thần thông!

Mỗi trái cây đó tương đương với thần thông phiên bản đơn giản hóa, tuy chỉ là phiên bản đơn giản hóa nhưng khi thi triển lại có uy lực cực kỳ cường đại.

Thần thông phiên bản đơn giản hóa này chỉ thiếu biến hóa một chút, mỗi loại trái cây chỉ thi triển được một loại năng lực. Nhưng về mặt lực lượng, nó không hề yếu hơn thần thông bình thường.

Thấy không gian chèn ép càng ngày càng mãnh liệt, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ bị nghiền nát, Thương Thiên Lương hét lớn: “Còn không mau sử dụng chiêu kia? Ta không muốn bị ép thành đống thịt nát cùng ngươi đâu.”

Sở Hưu nhíu mày, trong tình huống này sử dụng Pháp Thiên Tượng Địa, thi triển thần thông đối phó với lực lượng của thần thông, có thể tránh khỏi trói buộc.

Nhưng sau đó thì sao? Trên Tu Bồ Đề Bảo Thụ có khoảng hơn mười trái cây như đá quý, mỗi trái cây mang theo một loại lực lượng thần thông.

Với lực lượng và nội tình hiện tại của Sở Hưu, khi thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, y chỉ có thể đánh ra một đến hai chiêu, nếu nhiều thêm sẽ tổn hại tới bản nguyên của y.

Sở Hưu chợt cắn răng, nắm chặt lấy Phá Trận Tử trong tay, một luồng đao khí sắc bén quấn quanh người y.

Thủ ấn huyền ảo được Sở Hưu nhanh chóng thi triển, chỉ trong chớp mắt, một áng mây đen ma khí lập tức bao phủ không gian xung quanh Rama và Sở Hưu.

Khoảnh khắc này, toàn bộ không gian như bị chia cắt, trong đó quy tắc thiên địa cũng đang biến đổi, bên trong ma khí là một tình trạng, bên ngoài ma khí lại là tình trạng khác.

Thần sắc Rama hơi biến đổi, sau khi dung hợp với Tu Bồ Đề Bảo Thụ, linh giác của hắn cũng được tăng cường, có thể cảm nhận được luồng khí tức cường đại này. Đó là một loại khí tức có thể so với lực lượng của Tu Bồ Đề Bảo Thụ, thậm chí còn mạnh hơn!

Nhưng không đợi Rama phản ứng lại, mây đen ma khí tách rời, một vầng trăng sáng chiếu rọi.

Nhưng nhìn kỹ lại, nào phải trăng sáng gì. Rõ ràng là một luồng đao quang lóng lánh chiếu rọi bóng dáng Rama.

Khoảnh khắc này, Rama chỉ cảm thấy nguy hiểm tới cực hạn, Tu Bồ Đề Bảo Thụ trong tay hắn rung rung, khí tức cường đại cũng xao động.

Nhưng không đợi hắn ra tay, đao quang lóng lánh như vầng trăng sáng trên không trung đã bắt đầu vỡ vụn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận