Côn Luân Ma Chủ

Chương 1957: Khích bác 2

Đúng lúc này, Phương Dật Chân đi tới, liếc nhìn Tất Du Trần rồi mới nói với Trịnh Thái Nhất và Hoắc Cung Bật: “Hai vị sư tổ, Sở giáo chủ đã tới.”

Hoắc Cung Bật gật đầu nói: “Bảo Sở giáo chủ chờ một lát, chúng ta sẽ tới.”

Tất Du Trần ở bên cạnh nhíu mày, Sở Hưu tới đây làm gì?

Hắn đang nghi hoặc nhưng vẫn rất thức thời chắp tay nói: “Nếu đã vậy, tại hạ xin xuống chờ, lát nữa lại nói chuyện với hai vị đạo huynh.”

Sau khi Tất Du Trần đi khỏi, Trịnh Thái Nhất mới trầm giọng nói: “Thấy thế nào?”

Hoắc Cung Bật nở nụ cười chế nhạo nói: “Còn thấy thế nào nữa? Tất Du Trần kia ủ mưu trong lòng đâu phải ngày một ngày hai, muốn nuốt riêng bảo vật trong Vạn Đạo Thiên Cung nên tới khích bác, đừng để ý.

Nhưng Sở Hưu kia đến Tam Thanh Điện chúng ta làm gì? Chẳng lẽ muốn giải thích với chúng ta chuyện hắn ra tay trong Huyền Thiên Cảnh?”

Trịnh Thái Nhất cười khổ nói: “Chắc chắn không phải.

Ta và Sở Hưu từng gặp mặt, kẻ này có thái độ cực kỳ ương ngạnh, chỉ thừa nhận thực lực chứ không quan tâm tới gì khác.

Lần trước ta phụng lệnh Đạo Tôn tới điều tiết tranh chấp giữa hắn và Tam Thanh Điện, lúc này tên Sở Hưu kia mới chịu nể mặt ta, nhưng vẫn bắt chẹt Thiên Hạ Kiếm Tông vài thứ rồi mới bỏ qua.

Lần này Huyền Thiên Cảnh chọc vào hắn, chỉ có nước chịu thiệt ngầm, đừng nói là giải thích với Tam Thanh Điện ta, cho dù lúc đó người ra tay là Tam Thanh Điện, hắn cũng không lưu thủ.”

Hoắc Cung Bật nghe vậy lại nở nụ cười như có như không: “Thật vậy à? Sở Hưu này đúng là thú vị, chẳng trách dám khiêu khích Mạnh Tinh Hà của Tinh Hà Võ Viện và giáo chủ Phạm Giáo.

Đi thôi, tới gặp một lần, xem xem rốt cuộc hắn muốn làm gì."

Sở Hưu đang uống trà trong phòng tiếp khách của Tam Thanh Điện, không tới thời gian một chén trà, Trịnh Thái Nhất và Hoắc Cung Bật đã đi ra, chuyện này khiến y khá bất ngờ.

Vì lúc trước lão thiên sư đã từng kể khổ với Sở Hưu, nói Tam Thanh Điện bắt hắn chờ tận một canh giờ mới chịu gặp.

Xem ra mặt mũi của Sở Hưu lớn hơn lão thiên sư nên đối phương mới tới nhanh như vậy.

Trịnh Thái Nhất cười chắp tay nói: “Sở giáo chủ là khách quý hiếm thấy, chẳng hay hôm nay tới Tam Thanh Điện chúng ta có việc gì?

Vị này chính là Thương Vũ Chân Nhân - Hoắc Cung Bật, cũng là một trong những người chấp chưởng của Tam Thanh Điện ta.”

“Xin chào Xích Thành đạo trưởng và Thương Vũ đạo trưởng.”

Sở Hưu cũng chắp tay thi lễ, trầm giọng nói: “Xưa nay tại hạ làm việc không thích thừa nước đục thả câu, ta xin nói thẳng.

Chắc hai vị đã biết chuyện Vạn Đạo Thiên Cung phải không?”

Trịnh Thái Nhất và Hoắc Cung Bật đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, đúng là Sở Hưu tới vì chuyện này.

“Đạo tàng của Vạn Đạo Thiên Cung ở chỗ ta, đạo tàng hoàn chỉnh, ghi lại mấy trăm loại truyền thừa đạo thống nguyên bản của Vạn Đạo Thiên Cung.

Tuy ta cũng tu luyện võ công của giới Đạo môn, nhưng không phải chủ tu. Những thứ này không tác dụng gì với ta, cho nên ta muốn dùng nó để giao dịch với Tam Thanh Điện vài thứ, chẳng hay Tam Thanh Điện có bằng lòng không?”

Trịnh Thái Nhất và Hoắc Cung Bật nghe vậy, ánh mắt đều lóe lên vẻ vui mừng.

Đạo thống truyền thừa của Tam Thanh Điện mạnh hơn Vạn Đạo Thiên Cung nhiều, đương nhiên sẽ không tập trung tu luyện đạo tàng của bọn họ.

Nhưng thứ này có thể dùng để tham khảo, Tam Thanh Điện muốn thu thập tất cả đạo tàng trong thiên hạ, tạo ra vô thượng bảo điểm, bộ phận của Vạn Đạo Thiên Cung có thể nói là không thể thiếu được.

bây giờ Sở Hưu đồng ý lấy ra giao dịch, có thể nói là không thể tốt hơn.

“Chẳng hay Sở giáo chủ muốn giao dịch cái gì?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Rất đơn giản, tinh huyết của vị năm trăm năm trước là được, ta muốn toàn bộ.”

Nghe câu này, sắc mặt Trịnh Thái Nhất và Hoắc Cung Bật lại hơi đổi.

Sắc mặt Trịnh Thái Nhất và Hoắc Cung Bật đều khá kỳ quái.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Trịnh Thái Nhất thận trọng hỏi: “Sở giáo chủ, có thể đổi thành điều kiện khác không?”

Sở Hưu cau mày nói: “Vì sao? Chẳng lẽ Tam Thanh Điện các vị lại không có thứ này à?”

Theo Sở Hưu thấy, mình tới Tam Thanh Điện giao dịch như vậy là rất có thành ý.

Đạo tàng của Vạn Đạo Thiên Cung là thứ hắn không cần đến, còn tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã là thứ Tam Thanh Điện không cần.

Dù sao cũng là thứ đôi bên đều không cần, lấy ra trao đổi rất thích hợp, vì sao sắc mặt hai người lại có vẻ khó khăn như vậy?

Theo như Sở Hưu biết, cho dù là Tam Thanh Điện cũng không có năng lực nghiên cứu tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã. Cũng tức là bọn họ giữ lại thứ này cũng chẳng có tác dụng gì, sao lại có vẻ khó xử như vậy?

Trịnh Thái Nhất ho khan một tiếng rồi nói: “Đúng là Tam Thanh Điện chúng ta có thứ này, thậm chí còn có hơn một trăm năm mươi giọt, nhưng lại không thể lấy ra giao dịch với Sở giáo chủ được.”

“Vì sao?”

“Vì Đạo Tôn đã dặn.”

Hoắc Cung Bật rất tùy ý nhún vai nói: “Sở giáo chủ rất có thành ý, vậy chúng ta cũng không giấu giếm.

Thật ra ta cũng không biết vì sao sư huynh... Đạo Tôn lại bảo chúng ta làm vậy.

Trong trận chiến năm trăm năm, hầu như tất cả các đại phái tham chiếm đều nhận được tinh huyết của vị kia, Tam Thanh Điện chúng ta có vô số bí pháp, cho nên lấy được nhiều nhất, còn định nghiên cứu thử.

Nhưng bất luận là Tam Thanh Điện chúng ta hay Cực Lạc Ma Cung, Vishnu Điện của Phạm Giáo giỏi trong phương diện này, không ai nghiên cứu được cái gì, lãng phí một số tinh huyết, còn tốn không ít vật liệu mà chẳng có thành quả. Cho nên sau này thứ đó cũng bị gác lại, không ai nghiên cứu nữa.

Nhưng khi sư huynh còn chưa tiếp nhận chức vị Đạo Tôn, sư huynh đã dặn chúng ta không được động tới tinh huyết của vị năm trăm năm, phải giữ lại, không thể thiếu một giọt.

Cho nên theo chúng ta thứ này đúng là vô dụng, nhưng Đạo Tôn lại không cho phép chúng ta động vào.

Chúng ta cũng muốn giao dịch với Sở giáo chủ lắm, nhưng khổ nỗi tình hình không cho phép.”

Sở Hưu cau mày, có thế nào y cũng không ngờ Đạo Tôn lại căn dặn như vậy.

Chẳng lẽ Đạo Tôn phát hiện bí mật liên quan tới Độc Cô Duy Ngã hay chuyện Hoàng Tuyền Thiên, cho nên giữ lại chỗ tinh huyết này sẽ có tác dụng gì?

Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là hai vị liên lạc với Đạo Tôn đi, nói rõ chuyện này, xem Đạo Tôn có đồng ý giao dịch với ta không?”

Trịnh Thái Nhất lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, chúng ta tạm thời không thể liên lạc với Đạo Tôn.

Sau khi Đạo Tôn đi được một tháng, trận bàn đưa tin của chúng ta đã hoàn toàn mất hiệu lực, không cách nào liên hệ với Đạo Tôn.”

Trong Tam Thanh Điện, uy danh của Đạo Tôn đã cao tới mức vượt ngoài tưởng tượng của người bình thường.

Tuy Trịnh Thái Nhất và Hoắc Cung Bật cũng rất muốn giao dịch với Sở Hưu, nhưng Đạo Tôn đã dặn từ trăm năm trước, bọn họ không dám làm trái.

Sở Hưu gật đầu nói: “Nếu vậy đợi sau khi Đạo Tôn trở về ta sẽ tới giao dịch.”

Nếu bên Tam Thanh Điện không đồng ý giao dịch, Sở Hưu cũng chẳng có cách nào.

Với thực lực của Tam Thanh Điện, chẳng lẽ y lại ép mua ép bán hay sao?

Nhưng ngay lúc này Hoắc Cung Bật lại nói: “Sở giáo chủ đợi đã.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận