Côn Luân Ma Chủ

Chương 1881: Bắt chẹt 1

Giọng nói của Sở Hưu vang vọng khắp Thông Thiên Kiếm Phong, ma khí cường đại như tiếng sấm nổ, thậm chí khiến Thông Thiên Kiếm Phong cao vút tận tầng mây cũng hơi lắc lư.

Võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông sắc mặt tái nhợt, giọng nói của Mộ Bạch Sương vang lên từ bên trên: “Sở Hưu, có tiến đánh Thiên Hạ Kiếm Tông ta cũng phải là người của Lăng Tiêu Tông ra mặt. Rõ ràng Côn Luân Ma Giáo của ngươi tổn thất ít nhất trong trận chiến lần này mà lại giương cờ báo thù tấn công sơn môn ta, đúng là nực cười!”

Sở Hưu điềm nhiên đáp: “Côn Luân Ma Giáo ta tổn thất nhỏ nhất là vì Côn Luân Ma Giáo ta có thực lực như vậy.

Lúc trước vạn nhất ta tới chậm một chút, khiến cho Thiên Hạ Kiếm Tông hủy diệt Lăng Tiêu Tông, e là Côn Luân Ma Giáo ta sẽ bị Thiên Hạ Kiếm Tông nhà ngươi vây quét hả?

Mộ Bạch Sương, ta không nói đạo lý đường hoàng gì.

Xưa nay thắng làm vua thua làm giặc, ta chỉ hỏi ngươi một câu, Thiên Hạ Kiếm Tông ngươi có đầu hàng hay không?”

Mộ Bạch Sương không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời: “Xưa nay Thiên Hạ Kiếm Tông không có ai đầu hàng, trước kia không hàng, sau này càng không hàng!”

Sở Hưu tán thưởng: “Kiếm khách thà gãy chứ không cong, quả nhiên rất cứng rắn.

Nhưng hôm nay Thiên Hạ Kiếm Tông không đầu hàng, vậy không còn sau này nữa!”

Sắc mặt Sở Hưu đột ngột thay đổi, quát lớn: “Giết! Phá trận!”

Sau tiếng hiệu lệnh của Sở Hưu, bảy cường giả Võ Tiên bao gồm cả y đồng thời vây quanh trận pháp của Thiên Hạ Kiếm Tông, bắt đầu tấn công như điên.

Kiếm trận của Thiên Hạ Kiếm Tông là do Thiên Hạ Kiếm Tông bỏ cả vạn năm ra bố trí, trùng trùng điệp điệp, không biết đã sắp xếp bao nhiêu tầng trận pháp.

Bình thường thì phương pháp phá trận nhanh nhất là dùng lực phá trận, bất luận trận pháp của ngươi có bao nhiêu tầng, ta đạp nát hết.

Cũng như khi Thiên Hạ Kiếm Tông tấn công Lăng Tiêu Tông, tám phần mười trận pháp của Lăng Tiêu Tông là bị Thông Thiên Kiếm chém vỡ.

Hiện giờ bên phe Sở Hưu không có đại sát khí như Thông Thiên Kiếm, nhưng bảy Võ Tiên liên thủ vẫn khiến kiếm trận của Thiên Hạ Kiếm Tông dao động.

Kiếm khí sôi trào quanh Thông Thiên Kiếm Phong, đó là lực lượng kiếm ý đơn thuần nhất, tuy thiếu biến hóa nhưng bất cứ thế công nào rơi vào kiếm trận đều bị kiếm ý đơn thuần đó tiêu diệt, ngay cả lực lượng quy tắc cũng vậy.

Sở Hưu quát khẽ một tiếng: “Tập trung tấn công một điểm!”

Dứt lời, thân hình Sở Hưu lập tức phóng đại, thân hình ma thần cao trăm ngàn trượng hiển hiện, Pháp Thiên Tượng Địa mang theo lực lượng cường đại xuất quyền đánh lên Thông Thiên Kiếm Phong, lực lượng đơn thuần tiêu diệt hàng loạt kiếm khí.

Ngụy Thư Nhai ngưng tụ lực lượng toàn thân, hóa thành một vệt lửa Vô Căn Thánh Hỏa, đánh về phía trận pháp vừa bị tấn công trống rỗng.

Lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa là lực lượng thiên địa đơn thuần nhất, ngày trước Ngụy Thư Nhai điều động Vô Căn Thánh Hỏa, còn có thể tạm thời vây khốn Diệp Duy Không bát trọng thiên.

Tuy hiện giờ lão không có Vô Căn Thánh Hỏa bên cạnh, nhưng chỉ ngưng tụ một chút lực lượng như vậy thôi cũng đủ cắt trận pháp thành một khe hở.

Phương Bạch Độ ở phía sau kết ấn, ánh trăng vô tận bao phủ xung quanh khe hở, khiến cho kiếm khí ở những nơi khác không cách nào tu bổ vết rách.

Trần Thanh Đế, Hứa Thiên Nhai, Tần Bách Nguyên và Xung Thu Thủy, bốn người đồng thời bộc phát lực lượng của mình, bắt đầu tấn công khe hở của trận pháp.

Dưới thế công mãnh liệt của mấy người, rốt cuộc khe hở cũng dần dần mở rộng, trận pháp xung quanh cũng bị xé rách, phát ra từng tiếng nổ vang.

Mộ Bạch Sương nhướn mày, không để ý tới thương thế của mình, truyền toàn bộ lực lượng vào khe hở trận pháp. Chỉ trong chớp mắt vô số kiếm mang tràn ra, phủ kín thiên địa, chém về phía Sở Hưu.

Nhưng Sở Hưu lại trực tiếp thi triển Thánh Ma Bất Diệt Thân trên Pháp Thiên Tượng Địa, dùng lực lượng đơn thuần nhất giao đấu, áp đảo lực lượng của Mộ Bạch Sương.

Sắc mặt Mộ Bạch Sương đã cực kỳ kinh ngạc.

Hắn có thể cảm nhận được, Sở Hưu đã đạt tới Võ Tiên tứ trọng thiên.

Nhưng chỉ tăng thêm có một tầng thôi, vì sao chênh lệch lực lượng lại trở nên lớn đến vậy?

Kiếm mang bị áp đảo, cuối cùng bị Sở Hưu phá vỡ. Mộ Bạch Sương đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, mắt thấy đã không cách duy trì trận pháp vận chuyển.

Sở Hưu thu hồi trạng thái Pháp Thiên Tượng Địa, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu đa cô đọng ngọn lửa diệt thế vào lưỡi đao, chuẩn bị phá vỡ triệt để trận pháp này.

Đao chiêu Thôn Thiên được thi triển, đao ý cường đại vặn vẹo quy tắc thiên địa, tạo thành một lỗ đen khổng lồ chém về phía trận pháp kia.

Ngay lúc Mộ Bạch Sương chuẩn bị thiêu đốt tinh huyết bổ sung vào khe hở trận pháp kia, giữa không trung đột nhiên vang lên một âm thanh lơ lửng bất định.

“Trấn!”

Một tòa đạo ấn lớn cỡ trăm trượng từ trên không giáng xuống, ầm một tiếng, bất luận là Thôn Thiên của Sở Hưu hay thế công của những người khác đều bị đạo ấn đó phá vỡ.

Hơn nữa đạo ấn kia như chế tạo bằng bạch ngọc, còn tỏa ra đạo uẩn nồng đậm, tu bổ trận pháp bị tổn hại của Thiên Hạ Kiếm Tông.

Mọi người nhìn lên không trung, chỉ thấy một lão già mặc đạo bào thái cực, tay cầm phát trần, chân đạp lên tiên hạc thần tuấn hạ xuống, chắp tay thi lễ với đám người Sở Hưu nói: “Bần đạo Xích Thái Nhất của Tam Thanh Điện, đạo hiệu Xích Thành, ra mắt Sở giáo chủ.”

Sở Hưu nheo mắt, lão đạo sĩ trước mắt thật không đơn giản, tu vi của đối phương hẳn là bát trọng thiên.

Hơn nữa hắn không phải loại ‘bát trọng thiên giả’ nhập ma mới bước vào bát trọng thiên như Diệp Duy Không. Khí thế trên người lão đạo sĩ này ngưng thực tới cực hạn, đạo uẩn nội liễm, sâu không lường được, còn mạnh hơn Diệp Duy Không nhiều.

Đương nhiên đạo sĩ Tam Thanh Điện, vốn không ai là kẻ yếu.

Sở Hưu chắp tay một cái nói: “Xích Thành đạo trưởng, xưa nay Côn Luân Ma Giáo ta và Tam Thanh Điện chưa từng có thù hận gì. Chẳng hay Xích Thành đạo trưởng ra tay ngăn cản vào lúc này là có ý gì?”

Xích Thành đạo trưởng mỉm cười ấm áp nói: ”Tam Thanh Điện không muốn đối địch với Sở giáo chủ, nhưng trận pháp phong ấn trong Đại La Thiên đã bắt đầu tan rã với quy mô lớn. Đạo Tôn khẳng định trong vòng một tháng chắc chắn trận pháp sẽ vỡ vụn, hai giới thượng hạ sắp liên thông.

Cho nên trong thời điểm này, Đạo Tôn hy vọng toàn bộ Đại La Thiên có thể yên ổn, đừng xuất hiện xung đột quy mô lớn.

Bên phía Tây Vực, trận đánh giữa Thế Tôn và giáo chủ Phạm Giáo đã được Đạo Tôn đích thân ra mặt khuyên giải.

Bên phía Nam Vực này, cũng mong Sở giáo chủ ngừng tay.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Xích Thành đạo trưởng, ta đã đánh tới cửa Thiên Hạ Kiếm Tông rồi, chỉ thiếu một bước là công phá triệt để Thiên Hạ Kiếm Tông. Trong thời điểm mấu chốt này ngài lại ra tay ngăn cản, cho dù nể mặt Tam Thanh Điện nhưng như vậy có phải quá đáng lắm không? Sao ta cảm thấy chuyện này như là Tam Thanh Điện cố tình nhắm vào ta vậy?”

Xích Thành đạo trưởng lắc đầu nói: “Sở giáo chủ nói vậy sai rồi, xưa nay Tam Thanh Điện không hề nhắm vào bất cứ ai, cũng không cần nhắm vào bất cứ ai, chỉ là tình cờ mà thôi.

Sở giáo chủ và viện trưởng Tinh Hà Võ Viện Mạnh Tinh Hà có đại thù, lần này Sở giáo chủ rời khỏi Đông Vực, có biết vì sao Mạnh Tinh Hà không ra tay không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận