Côn Luân Ma Chủ

Chương 1843: Bốn vực tới chúc mừng 2

Sau khi đi vào Phương Đạo Trần phẩy phất trần, trầm giọng nói với Sở Hưu: “Chúc mừng Sở giáo chủ thành lập Côn Luân Ma Giáo, gương oai Đông Vực.

Sở giáo chủ cũng là người trong giới Cổ Tôn chúng ta, tương lai phải thật thân cận mới được.

Giới Cổ Tôn đã có hai thế lực lớn xuất hiện, Mạnh tán nhân cũng hy vọng Tinh Hà Võ Viện và Côn Luân Ma Giáo, thậm chí toàn bộ giới Cổ Tôn có khí vận dài lâu!”

Phương Đạo Trần cố tình nhấn mạnh hai chữ khí vận, nhưng không nghe được rốt cuộc hắn có ý gì.

Sở Hưu điềm nhiên đáp: “Mời Phương đạo trưởng ngồi, nhờ ngài chuyển lời cám ơn tới Mạnh tán nhân giúp ta.”

Có nhiều người tới như vậy, mọi người đang nghĩ sắp bắt đầu, không ngờ bên ngoài lại vang lên tiếng của đệ tử thủ vệ.

Nhưng lần này giọng nói của đệ tử thủ vệ lại hơi chần chừ, ấp a ấp úng không hô được tên.

Lúc này một âm thanh cứng nhắc lại vang lên: “Bộ lạc La Sơn, Thiệu Võ, Long Sơn, đại diện cho lão man vương tới chúc mừng Sở giáo chủ khai tông lập phái, truyền thừa muôn đời!”

Nghe xong câu này, mọi người ở đây đột nhiên biến sắc.

Tất cả các thế lực tiếp giáp với Thập Vạn Đại Sơn đều nghe tới tên bộ lạc La Sơn, còn những người chưa từng nghe danh bộ lạc La Sơn cũng biết tới sự tồn tại của lão man vương, có thể nói đây là đệ nhất cường giả trong man tộc hiện tại.

Côn Luân Ma Giáo khai tông lập phái, đối phương tới đây làm gì?

Pháp Tịnh hạ giọng truyền âm cho Tế Không: “Sư thúc, lão man vương là người phương nào?”

Tuy Pháp Tịnh tu vi mạnh, nhưng dù sao vẫn là người trong thế hệ trẻ, bình thường chỉ chuyên tâm tu luyện, không hiểu nhiều về phương diện này.

Tế Không trầm giọng nói: “Lão già đó là kẻ khó đối phó nhất trong man tộc.

Man tộc truyền thừa không ngừng, ngoài lý do là vì trong các đại bộ lạc của man tộc còn có một số thần khí truyền thừa, còn vì mỗi thế hệ man tộc lại xuất hiện một hai vị chí cường giả đỉnh cấp, lão man vương chính là người như vậy.

Hơn nữa nghe nói lão man vương kia không đơn giản, thậm chí có dính líu nhân quả tới một số đại phái ở Đại La Thiên ta.

Nhưng vì sao man tộc lại chạy tới chúc mừng Sở Hưu? Không đúng, có gì đó không đúng!

Trước đó khu vực Nam Man thuộc phạm vi quản lý của Hoàng Thiên Các, thường xuyên diễn ra man tộc bạo động, còn khi Sở Hưu quản lý thậm chí chưa từng xảy ra một lần bạo động nào.

Ngoài ra, trước đó rốt cuộc Sở Hưu làm cách nào đi xuyên qua Thập Vạn Đại Sơn tập kích Phạm Giáo?

Nếu chỉ có mình hắn thì không thành vấn đề, nhưng khi đó Sở Hưu còn dẫn theo hơn vạn tinh nhuệ của Côn Luân Ma Giáo, cho dù đám man tộc dọc đường có mù thì cũng phát hiện ra được!”

Tế Không phát giác ra điều này thì mọi người ở đây cũng phát hiện, ai nấy sắc mặt kỳ quái, không phải Sở Hưu này cấu kết với man tộc đấy chứ?

Đương nhiên, thực ra đây không phải chuyện lớn gì, các đại phái đều có trao đổi nhất định với man tộc, chẳng qua không để lộ ra ngoài mà thôi, hơn nữa còn nhiều lần lấy hàng giả ra lừa man tộc.

Nếu là tông môn nhỏ làm vậy, có lẽ còn có người quản, nhưng thế lực có thể tùy ý tiêu diệt một điện của Phạm Giáo như Sở Hưu, thậm chí không ai buồn quan tâm.

Lúc này mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội, còn có tiếng ma sát khổng lồ.

Ngoài cửa vào quảng trường, không ngờ Long Sơn lại trực tiếp kéo theo một con giao long màu vàng đất đi vào trong quảng trường.

Con giao long kia dài khoảng trăm trượng, thậm chí thân thể như người khổng lồ của Long Sơn còn không lớn bằng đầu con giao long kia.

Vừa đi vào hắn đã nói một tràng: “Đây là sơn giao mà lão man vương đích thân săn bắt, dọc đường ta phải kéo tới mệt rũ ra rồi. Ta muốn ăn thịt, còn muốn uống rượu!”

Đi theo bên cạnh Long Sơn là một người trung niên mặc cẩm bào, tuy làn da cũng ngăm đen, thân hình cũng cao lớn, nhưng cử chỉ và cách ăn mặc không khác gì võ giả Đại La Thiên.

Hắn chắp tay nói với giọng Trung Nguyên cứng nhắc: “Lão man vương chúc mừng Sở giáo chủ khai tông lập phái nên cố tình đi sâu vào trong Thập Vạn Đại Sơn săn giết con thổ giao này, coi như lễ vật.

Tộc ta coi trọng nhất là tình nghĩa bằng hữu. Sở đại nhân khai tông lập phái ở Nam Man, ngay gần tộc ta, mong cho tình nghĩa chúng ta trường tồn vạn cổ!”

Khi Long Sơn và Thiêu Võ mang lễ vật tới, hơn nữa còn nói một tràng ‘tình nghĩa’ như vậy, Sở Hưu biết mình đã bị lão man vương chơi một vỗ.

Lão già này tuy là man tộc nhưng không có chút thật thà nào của man tộc, quả thật là một lão cáo già, lão hồ ly.

Hôm nay hắn nói như vậy ngay trước mặt mọi người, có thể nói là đã khẳng định Sở Hưu và man tộc có quan hệ, có cấu kết.

Cứ như vậy, cho dù Sở Hưu không muốn tiếp tục trao đổi với man tộc cũng không được, vì y bỏ lỡ giao dịch tương đương với mất đi ‘tình nghĩ’ cùng bộ lạc La Sơn, càng không đáng.

Đương nhiên lão man vương cũng biết bao năm qua Sở Hưu là người hiếm có không có cái nhìn phiến diện về man tộc, đồng ý trao đổi bình đẳng với man tộc, cho nên hắn cũng không làm gì quá đáng.

Con thổ giao kia đã là hung thú cấp cao, có thể sánh ngang với cường giả Võ Tiên thất trọng thiên của nhân tộc, ở bên ngoài đã mấy trăm năm rồi chưa từng xuất hiện, mỗi giọt máu tươi trên người nó cũng là bảo bối.

Có thể nói riêng con thổ giao này đã gấp mười lần lễ vật của tất cả mọi người ở đây cộng lại.

Hơn nữa Thiêu Võ nhấn mạnh hai chữ tình nghĩa như vậy cũng là biểu thị hai bên là đồng minh có quan hệ chặt chẽ.

Thực lực của lão man vương không yếu, Sở Hưu không nhìn ra tu vi của hắn, ít nhất đối phương cũng phải bát trọng thiên trở lên, thậm chí có thể là chí cường giả cửu trọng thiên.

Có một vị cường giả như vậy làm đồng minh, cho dù giáo chủ Phạm Giáo muốn động tơi tên Sở Hưu kia, cũng phải nghĩ xem liệu mình có đi qua Thập Vạn Đại Sơn Đại La Thiên không.

Lần này lão man vương phái người tặng quà đúng là giở chút thủ đoạn, nhưng Sở Hưu lại không kháng cự thủ đoạn này, ít nhất y thấy được chỗ tốt ở ngoài sáng.

Lại thêm Sở Hưu không phải người Đại La Thiên, y không để ý tới tiếng xấu cấu kết với man tộc.

Tuy võ giả Đại La Thiên đều cảnh giác về man tộc, coi đối phương là dị tộc nhưng không tới mức thù hận, không đến mức không giết không được.

So với man tộc, thù hận giữa chính bọn họ còn sâu nặng hơn.

Ví dụ như bảo Thiên La Bảo Tự chọn rốt cuộc là diệt man tộc hay diệt Phạm Giáo, trăm phần trăm bọn họ sẽ chọn cái sau.

Dưới hạ giới Sở Hưu bị mọi người gọi là ma đầu đã nhiều năm, bây giờ tiếng xấu cấu kết với man tộc cũng không coi là gì.

Cho nên Sở Hưu thoải mái vung tay nói: “Nhận lễ vật đi, mời hai vị ngồi.”

Thiêu Võ kia mỉm cười đi tới.

Hắn là một trong những tâm phúc mà lão man vương bồi dưỡng, hoàn toàn theo phương thức võ giả nhân tộc, từ nhỏ đã được bồi dưỡng như vậy cho nên phương thức tư duy gần như giống hệt nhân tộc.

Sở Hưu này đúng là người thú vị, phản ứng của y giống hệt suy đoán của lão man vương.

Long Sơn ở bên lớn tiếng hỏi: “Có rượu thịt không?”

“Yên tâm, bảo đảm cho ngươi ăn no.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận