Côn Luân Ma Chủ

Chương 1591: Mọi chuyện đều kết thúc 2

Lục Tam Kim cười khổ lắc đầu nói: “Ta không ngồi được.

Vị trí các chủ Hoàng Thiên Các không chỉ là ảnh hưởng lên nội bộ Hoàng Thiên Các mà còn liên quan tới đối ngoại.

Chút thực lực của ta mà ngồi lên chức vị các chủ, chỉ có thể làm trò cười cho thiên hạ.

Các chủ Hoàng Thiên Các phải là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, cũng chỉ có thể là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên.”

Có ai không muốn chức vị các chủ Hoàng Thiên Các? Lục Tam Kim đương nhiên cũng muốn, tuy hắn là người hành tẩu Đông Vực, theo lý luận thì là người thừa kế các chủ Hoàng Thiên Các, nhưng đây chỉ là lý luận mà thôi. Không phải người hành tẩu Đông Vực thế hệ nào cũng trở thành các chủ.

Nhưng, Lục Tam Kim cũng tự biết lấy mình.

Không phải ai cũng có thể lên ngồi trên chức vị các chủ Hoàng Thiên Các, đợi tới khi Hoàng Thiên Các đối ngoại, những tông môn khác đều phái Võ Tiên tới, kết quả hắn chỉ là một võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, chẳng phải thành trò cười ư?

Cho nên chức vị này nhất định phải để Xung Thu Thủy lên ngồi.

Xung Thu Thủy trầm giọng nói: “Nếu đã vậy, ta cũng không nhún nhường.

Ta không phải Lý Vô Tướng, ta đã nói thì không đổi ý.

Lục Tam Kim, ngươi vẫn là người hành tẩu Đông Vực, người thừa kế chức vị các chủ, không ai có thể tước đoạt của ngươi. Tương lai chỉ cần ngươi bước vào cảnh giới Võ Tiên, ta sẽ lập tức thoái vị. Chức vị này, ta tạm thời bảo quan giúp ngươi.

Còn những người khác, mọi người đang làm gì thì cứ làm cái đó. Tuy Hoàng Thiên Các đổi các chủ, nhưng trời vẫn không đổi.”

Xung Thu Thủy lúc này và Xung Thu Thủy nóng nảy lỗ mãng cực đoan ngày trước đã như hai người, ít nhất những gì hắn bố trí đều rất có lý, không để Hoàng Thiên Các có nhiều xao động.

Vốn đã có thay đổi lớn, cho nên lúc này không thay đổi chính là cách ứng phó thích hợp nhất.

Tang lễ của lão các chủ tiếp tục được cử hành, nhưng vị trí an táng đã đổi thành Nguyên Hoàng Cảnh.

Theo Lý Vô Tướng, lãng phí một cơ hội vào Nguyên Hoàng Cảnh để hạ táng một người chết là không đáng.

Nhưng theo Xung Thu Thủy, lão các chủ đã chết, đây là điều mà hắn nên nhận được, người khác không có quyền, cũng không có tư cách tước đoạt.

Nhưng cứ như vậy, mọi người cũng càng yên tâm về Xung Thu Thủy.

Đây là một người biết nhớ tình xưa.

Lão các chủ có ơn với Xung Thu Thủy, cho dù đã qua nhiều năm, cho dù lão các chủ đối xử bất công với Xung Thu Thủy, hắn vẫn không hề thay đổi. Như vậy hắn cũng không ra tay giải quyết những người không đứng về phái hắn.

Sau khi tang lễ kết thúc, Sở Hưu chào từ biệt Xung Thu Thủy, chuẩn bị về Thương Ngô Quận.

Xung Thu Thủy vung tay lên nói: “Cứ về đi, bên phía Thương Ngô Quận ta đã đưa tin, toàn bộ Thương Ngô Quận, bao gồm cả khu vực Nam Man mà ngươi đánh chiếm được, tất cả đều thuộc về ngươi. Có tin gì ngươi muốn báo về tổng bộ thì cứ báo, bổ nhiệm nhân sự thì ngươi tự quyết.”

Lục Tam Kim ở bên cạnh kinh ngạc nhìn Sở Hưu, lúc này hắn mới biết Xung Thu Thủy dùng điều kiện này để đổi lại Sở Hưu đứng về phía mình. Nhưng Sở huynh muốn có nhiều quyền lực như vậy để làm gì? Dù sao cuối cùng hắn cũng về trong rừng sâu núi thẳm tu luyện, có mang theo được đâu?

Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy đa tạ các chủ. Nhưng các chủ định ngăn cản người của Hàn Giang Thành như thế nào? Ta đoán không bao lâu sau Hàn Giang Thành sẽ nhận được tin, rất có thể sẽ tới gây chuyện với Hoàng Thiên Các.”

Ánh mắt Xung Thu Thủy toát lên vẻ lạnh lùng nói: “Làm sao ngăn ư? Ngăn không được thì liều mạng! Lão các chủ chú trọng ổn định, Lý Vô Tướng lại là kẻ hèn nhát.

Hoàng Thiên Các ta truyền thừa nhiều năm như vậy, sao lại không có chút lá bài tẩy?

Ta không thể địch nổi Diệp Duy Không, nhưng Hàn Giang Thành của hắn mà muốn diệt Hoàng Thiên Các ta, vậy ta có liều mạng cũng phải đánh gãy răng đối phương, cho hắn dính đầy máu!

Phải biết Đông Vực này không phải chỉ có một đại phái Hoàng Thiên Các ta!”

Thật ra tính cách như Xung Thu Thủy là thích hợp nhất với Hoàng Thiên Các hiện tại.

Vì tính cách hắn cực đoan, vì hắn không sợ hãi, vì hắn hành xử điên cuồng.

Lão các chủ già rồi, Lý Vô Tướng lại suy nghĩ quá nhiều, cho nên luôn nhượng bộ trước mặt Hàn Giang Thành.

Còn Xung Thu Thủy lại khác, thái độ liều mạng của hắn có thể khiến Hàn Giang Thành sợ ném chuột vỡ bình.

Dù sao hiện tại Hàn Giang Thành còn có Diệp Duy Không, đang trong thời kỳ cường thịnh, không cần liều mạng với Hoàng Thiên Các trong thời điểm này.

Với căn cơ và lá bài tẩy của Hoàng Thiên Các hiện tại, đúng như lời Xung Thu Thủy đã nói, có liều chết cũng phải đánh gãy răng Hàn Giang Thành, khiến bọn họ dính đầy máu.

Đông Vực còn Lăng Tiêu Tông còn cường đại hơn đang nhìn chằm chằm vào, vạn nhất Hàn Giang Thành vì chuyện này mà tổn thương nguyên khí, chắc chắn Lăng Tiêu Tông cũng không ngại diệt trừ Hàn Giang Thành, bớt một phiền toái trong tương lai.

Bên phía Sở Hưu, sau khi y trở lại Thương Ngô Quận, đám người Từ Phùng Sơn cũng nhận được tin.

Nói thật, lần này bọn họ cũng kinh ngạc.

Chức vị các chủ Hoàng Thiên Các đổi chủ, chuyện lớn như vậy mà chỉ phát sinh trong một ngày ngắn ngủi, khi bọn họ nhận được tin, hầu hết mọi người đều ngây ngốc.

Hơn nữa điều khiến Từ Phùng Sơn sửng sốt nhất là chuyện mệnh lệnh về Sở Hưu.

Tổng bộ Hoàng Thiên Các đưa tin xuống, quyền lợi trao cho Sở Hưu không khác nào để y tự xưng vương ở Thương Ngô Quận, chỉ là trên danh nghĩa Thương Ngô Quận vẫn thuộc phạm vi quản lý của Hoàng Thiên Các.

Chuyện này khiến bọn Từ Phùng Sơn có một số suy đoán, chắc chắn trong lần phản loạn này Sở Hưu đóng vai trò hết sức quan trọng.

Đương nhiên những điều chi tiết liên quan tới vụ phản loạn ở Hoàng Thiên Các sẽ không tùy tiện để lộ ra bên ngoài, chỉ thi thoảng có một vài tin đồn nhỏ lộ ra mà thôi.

Mà những điều này cũng không liên quan gì tới Sở Hưu nữa, từ nay về sau, cho dù là tổng bộ Hoàng Thiên Các cũng không có tư cách tới khu vực Nam Man khoa tay múa chân với y, theo lý mà nói, không khác gì y đứng ra tự lập.

Trong Thương Ngô Quận, những người khác còn đang bế quan, tranh thủ thời gian mượn bảo địa Đại La Thiên để tăng cường tu vi, còn Thương Thiên Lương đang trồng rau, chỉ có Lục Giang Hà đi dạo loanh quanh không có việc gì.

Sở Hưu hỏi hắn nguyên nhân, Lục Giang Hà lại thẳng thắn nói mình bị nhốt trong hạt châu kia đã năm trăm năm, bế quan cũng bế đủ rồi, ra ngoài giết người hút chút máu, lực lượng nhận được còn tốt hơn nhiều so với bế quan.

Ngay lúc Sở Hưu định bế quan, Viên Cát đại sư lại đưa tin tới nói mình đã hoàn thành trận pháp dịch chuyển Vô Căn Thánh Hỏa, hỏi hắn nên xử lý hai người Triều Hoàng và Gia Cát Thanh Sơn ra sao.

Sau khi nhận được tin, Sở Hưu tạm thời bỏ qua việc bế quan, chạy về hạ giới, Lục Giang Hà cảm thấy nhàn rỗi buồn chán cũng đi theo Sở Hưu về hạ giới.

Trong cứ điểm ở khu vực Nam Man, Viên Cát đại sư vẻ mặt đắc ý, cố tình chờ Sở Hưu tới để khoe khoang thành tích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận