Côn Luân Ma Chủ

Chương 1533: Đường về nhà 1

Kha Sát cũng ngơ ngác, vì hắn không biết rốt cuộc bộ lạc Y Cách có chỗ nào chọc tới Sở đại nhân, mà y chỉ hận không thể giết sạch cho thống khoái.

Cho nên hắn không dám chậm trễ, thậm chí trực tiếp ra tay hủy diệt nơi này cùng với bộ lạc Hắc La, sau đó vội vội vàng vàng đưa đầu người tới, đã dùng tốc độ nhanh nhất, chỉ thiếu nước dùng huyết độn.

Trong số các võ giả ở Thương Ngô Quận, Kha Sát là người tiếp xúc với Sở Hưu nhiều nhất, nhưng chính vì tiếp xúc nhiều nên hắn càng biết rõ hơn về sự khủng khiếp của Sở Hưu, không dám làm gì trái lệnh Sở Hưu.

Sở Hưu bảo hắn trước buổi trưa phải đưa đầu người tới, hắn nhất định phải đưa đầu người tới trước buổi trưa, không dám chậm trễ chút nào.

Đến lúc đưa đầu người tới nơi hắn mới phát hiện, không ngờ Lục Tam Kim và Lâm Thương Hải cũng ở đây.

Hắn không nhận ra Lâm Thương Hải cho nên lúc này vẻ mặt vẫn đang ngơ ngác, không biết rốt cuộc vị cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền này có lai lịch gì.

Lâm Thương Hải nhìn hai cái đầu người trong hộp. Hắn đã từng giao thủ với tộc trưởng của bộ lạc Y Cách, đương nhiên nhận ra đối phương.

Chính vì vậy hắn mới khó nén nổi kinh hãi trong lòng.

Đây là chiến sĩ đủ sánh vai với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cũng là tộc trưởng một đại tộc ở Nam Man, kết quả hôm nay chỉ vì một câu nói tức giận của hắn mà chết ở đây, cảnh tượng này sao có vẻ hư ảo đến vậy?

Hắn khó nhọc ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nhìn Sở Hưu, hỏi: “Rốt cuộc ngươi làm thế nào?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lâm trưởng lão, ngài không cần quan tâm ta làm thế nào, mọi việc ta làm ở khu vực Nam Man này còn chưa xứng với chức vụ hay sao?

Những việc quận trưởng khác cần làm, ta đều đã làm, những việc quận trưởng khác không làm được, ta cũng đã làm.

Nhưng chỉ giết một Diệp Thiên Thanh mà thôi, Hoàng Thiên Các lại đòi ta phải trả lời? Đúng là nực cười!

Chức khách khanh này đúng là chán ngắt, nếu Hoàng Thiên Các muốn ta trả lời, vậy được thôi, cùng lắm ta về trong rừng khổ tu, các ngươi cứ đẩy trách nhiệm lên đầu ta là được.”

Lâm Thương Hải nghe vậy vội vàng nói: “Sở đại nhân đợi đã, ta không có ý này.

Chẳng qua bây giờ tình hình của Hoàng Thiên Các đang nguy cấp nên mới luống cuống chân tay thôi.

Ngươi yên tâm, ta sẽ báo cáo lên trên mọi chuyện ngươi đã làm ở Thương Ngô Quận, tuyệt đối không để Sở đại nhân phải chịu uất ức.”

Nói xong Lăng Tiêu Thành vội vàng rời khỏi, chỉ sợ Sở Hưu lại nói sẽ rời khỏi Hoàng Thiên Các.

Tính cách Lăng Tiêu Thành chỉ cứng rắn không giỏi ứng biến chứ không phải ngu ngốc không biết tốt xấu.

Sở Hưu làm được đến mức một lời quyết định sinh tử của đại bộ lạc ở khu vực Nam Man, có thể nói đây là chuyện mà các đời các chủ Hoàng Thiên Các cũng không làm được.

Tuy hắn không biết rốt cuộc Sở Hưu làm thế nào, nhưng chỉ với biểu hiện của Sở Hưu ngày hôm nay, nếu hắn ép Sở Hưu bỏ đi, đợi đến lúc về Hoàng Thiên Các sẽ không nhận được khen thưởng mà là bị trách cứ.

Tuy Lâm Thương Hải đi rồi nhưng Lục Tam Kim vẫn chưa đi.

Hắn nhìn Sở Hưu, vẻ mặt áy náy nói: “Sở huynh, xin lỗi, đúng là lần này các chủ có phần quá đáng"

Sở Hưu lắc đầu nói: “Các chủ là các chủ, ngươi là ngươi, chuyện này ta hiểu chứ.

Nhưng chuyện khiến ta nghi hoặc là, chẳng lẽ giới cao tầng của Hoàng Thiên Các lại không thể kiên trì nổi, thậm chí không có thực lực đối đầu với Hàn Giang Thành à?”

Lục Tam Kim cười khổ nói: “Trước đó thì có, nhưng bây giờ thì không.

Lão các chủ đã hơn năm trăm năm tuổi rồi, không đánh nổi, thậm chí lão các chủ đã nói với ta, lực lượng của ngài ấy bây giờ thậm chí còn không bằng Xung Thu Thủy.

Cho nên có thể nói toàn bộ Hoàng Thiên Các chỉ có một Võ Tiên có thể ra mặt, chính là các chủ.”

“Hàn Giang Thành có mấy Võ Tiên?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.

“Chỉ có mình Diệp Duy Không.”

“Ngày trước khi Hoàng Thiên Các trong thời đỉnh phong, chỉ một mình hắn đã khiến Hoàng Thiên Các không dám động thủ?”

Lục Tam Kim bất đắc dĩ nói: “Tuy Diệp Duy Không chỉ có một mình nhưng trong thời đỉnh phong hắn đã gần tới thất trọng thiên, cho dù lão các chủ đang lúc tráng niên cũng không phải đối thủ của hắn.

Hơn nữa, quan trọng nhất là sau lưng hắn còn có Mạnh Tinh Hà, đây là huynh đệ sinh tử của hắn.

Tuy bây giờ Mạnh Tinh Hà đã quy ẩn trong rừng núi nhưng có ai quy định hắn không thể rời núi?”

Chuyện liên quan tới cảnh giới Võ Tiên, lúc này Sở Hưu cũng tìm hiểu được tương đối rõ ràng từ điển tịch. Trong Thương Ngô Quận có không ít ghi chép về cường giả Võ Tiên giảng đạo, do các quận trưởng đời trước ở Thương Ngô Quận lưu lại, tuy đều là những võ đạo không thông dụng nhưng cũng có tác dụng với Sở Hưu, ít nhất có thể giúp y tăng cường kiến thức.

Võ đạo như cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, bất luận ở hạ giới hay ở Đại La Thiên đều chia nó ra thành vài cấp độ đơn giản như sơ kỳ, trung kỳ, đại viên mãn, đỉnh phong, dùng để diễn tả trạng thái trong cảnh giới này. Cùng lắm là có ai đó thực lực quá cường đại được tôn là nửa bước Võ Tiên, nhưng chuyện này không liên quan tới cảnh giới, mà chỉ mô tả sức chiến đấu mà thôi.

Còn tới cảnh giới Võ Tiên, có lẽ đây là đỉnh cao của võ đạo cho nên võ giả Đại La Thiên phân chia cực kỳ cẩn thận, tổng cộng có cửu trọng thiên.

Cực hạn của võ đạo như đi lên trời, mỗi bước là một tầng trời.

Chín là số lớn nhất, vượt qua cửu trọng thiên này mới có thể đạt tới cảnh giới chí cao vô thượng trong truyền thuyết.

Còn rốt cuộc những chí cường giả cảnh giới Võ Tiên ở Đại La Thiên đạt tới tầng thứ mấy thì trong những ghi chép này không mô tả tỉ mỉ.

Trên thực tế, theo Sở Hưu thấy cửu trọng thiên này là chia quá chi li, có thể có ai đó sử dụng thủ đoạn gì đó giúp bản thân có được sức chiến đấu cao thêm một tầng.

Nhưng bất luận là sức chiến đấu bình thường hay sử dụng thủ đoạn đẩy sức chiến đấu lên, những ai có thể đạt tới cảnh giới tiếp cận tầng thứ bảy đều là cường giả trong số Võ Tiên.

Trừ tầng thứ nhất vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên cần làm quen với cảnh giới, đại đa số cường giả Võ Tiên đều nằm trong khoảng tầng thứ nhị trọng thiên tới ngũ trọng thiên. Diệp Duy Không gần tới thất trọng thiên, thực lực này đúng là khiến Hoàng Thiên Các cảm thấy áp lực như núi.

Nhưng Sở Hưu đột nhiên nghĩ tới Độc Cô Duy Ngã, Độc Cô Duy Ngã là tầng thứ mấy? Là cửu trọng thiên? Hay là cảnh giới vô thượng trong truyền thuyết?

Lục Tam Kim thấy Sở Hưu ngây ra ở đó, còn tưởng Sở Hưu đang tức giận vì hành động của Hoàng Thiên Các, nhưng Sở Hưu lại vung tay lên nói: “Lục huynh không cần nhiều lời, ta hiểu, nhưng ngươi cũng phải trả lời ta, rốt cuộc trước đó Hoàng Thiên Các định làm thế nào?”

Lục Tam Kim hơi xấu hổ nói: “Trước đó Hoàng Thiên Các định ép Sở Hưu ngươi gọi sư phụ của ngươi ra, dựa vào đó đối phó với Hàn Giang Thành.”

Sở Hưu thầm cười lạnh một tiếng, Hoàng Thiên Các nghĩ hay thật, cho rằng mời một khách khanh như y còn kiếm được thêm một Võ Tiên.

Nhưng Sở Hưu cũng không quá tức giận, dù sao y và Hoàng Thiên Các chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận