Côn Luân Ma Chủ

Chương 1729: Trước khi quyết chiến 2

"Sở Hưu!"

Tân Già La cắn chặt răng phun ra hai chữ.

Có thế nào hắn cũng không ngờ, kế hoạch nhắm vào Thiên La Bảo Tự thất bại lại vì một kẻ không liên quan gì như Sở Hưu.

Không ngờ đối phương lại tụ tập với đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự, liên tưởng tới những võ giả mất mạng mấy ngày qua, hiển nhiên người động thủ chính là Sở Hưu.

Sở Hưu và Thiên La Bảo Tự đang câu cá, còn Phạm Giáo của hắn chính là cá.

Võ giả báo cáo tin tức kia vẻ mặt u sầu nói: “Điện chủ, tên Sở Hưu này rất khó đối phó, những kẻ dưới trướng hắn cũng không yếu, đều là người nổi bật trong võ giả cùng cấp độ, trước đó còn giao thủ với truyền nhân của Cổ Tôn và người của Thiên Hạ Kiếm Tông, lấy ít địch nhiều mà vẫn bất bại.

Bây giờ bọn chúng liên thủ với Thiên La Bảo Tự, chúng ta lấy gì chống cự?”

Tân Già La trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: “Ngươi nói lúc trước thuộc hạ của Sở Hưu động thủ với người của Thiên Hạ Kiếm Tông, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Võ giả kia nói: “Cụ thể ra sao ta cũng không rõ, ta chỉ nghe được một số lời đồn, cho nên không viết vào báo cáo.

Nghe nói Sở Hưu từng kết thù với Vũ Văn Phục, sau đó hình như Vũ Văn Phục liên thủ với Hướng Tưởng và Trần Cửu Long vây giết Sở Hưu. Nhưng cuối cùng Vũ Văn Phục bị Sở Hưu giết chết, hai người khác cũng bị trọng thương.

Mà Thiên Hạ Kiếm Tông lại có quan hệ thân thiết với chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn, cho nên sau khi Thiên Hạ Kiếm Tông biết tin về cái chết của Vũ Văn Phục, bọn họ mới ra tay.

Nhưng thực lực của tên Sở Hưu này đúng là khủng khiếp, cho dù là Nghiêm Tri Phi của Thiên Hạ Kiếm Tông ra tay cũng không làm gì được đối phương.”

Nghe đến đây Tân Già La đột nhiên nở nụ cười nói: “Nếu Thiên La Bảo Tự chủ động tới liên thủ với Sở Hưu, vậy nước cờ này của bọn chúng đúng là tự tìm đường chết.

Còn nếu Sở Hưu chủ động tới liên thủ với Thiên La Bảo Tự, vậy rõ ràng là hắn đang lừa gạt Thiên La Bảo Tự.

Nực cười là đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự còn đang đắc chí, tưởng mình tìm được viện binh, nhưng lại không biết cái bọn họ tìm tới là một phiền toái lớn!”

Võ giả kia vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tân Già La, không biết hắn nói vậy là sao.

Với thực lực của tên Sở Hưu kia, tuyệt đối là một trợ thủ đắc lực, sao lại thành phiền toái?

Tân Già La cười lạnh giải thích: “tên Sở Hưu này vốn là một phiền toái rồi.

Ngươi có thể xem thử, thời gian gần đây hắn đắc tội với bao nhiêu người.

Truyền nhân của Cổ Tôn, Thiên Hạ Kiếm Tông, tông môn Nam Vực.

Như vậy còn chưa hết, thậm chí một số võ giả tán tu vừa đi vào nơi này và một số võ giả xuất thân tiểu môn phái, hắn cũng đắc tội với không ít người.

Trước đó hắn chiếm vị trí giữa khu vực bên ngoài và bên trong của Trung Châu, ngang nhiên cướp bóc võ giả qua lại, thái độ cực kỳ nghênh ngang,

Ngươi nói xem, bây giờ hắn đắc tội với nhiều người như vậy, nhưng Thiên La Bảo Tự lại đi kết minh với hắn, thái độ của những người này sẽ ra sao?”

Nghe Tân Già La nói vậy, võ giả kia hai mắt sáng rực lên, lúc này mới hiểu ra.

Hắn chỉ biết Sở Hưu có thực lực cường đại, có trợ thủ này thì Thiên La Bảo Tự như hổ thêm cánh.

Nhưng hắn lại quên, cặp cánh mà Thiên La Bảo Tự tìm được lại là một kẻ cực kỳ thu hút thù hận, bản thân đã là một phiền toái lớn!

Tân Già La đứng dậy xua tay nói: “Nam Vực thì Chiến Võ Thần Tông điều Trác Bất Phàm của Chiến Hồn Điện tới, Thiên Hạ Kiếm Tông điều Nghiêm Tri Phi của Thập Tam Danh Kiếm Phong tới, còn có phong chủ Dịch Quy tà của Cửu U Kiếm Phong khiến người ta càng khó lòng nhìn thấu.

Bên truyền nhân của Cổ Tôn, Hướng Tưởng và Trần Cửu Long tuy vừa vào giang hồ nhưng đệ tử chi phái Nguyên Dương Thiên Tôn lại rời núi vì Đại La Thần Cung, hắn và Hướng Tưởng, Trần Cửu Long cũng có giao tình.

Ngoài ra trước đây Sở Hưu đã cướp của các võ giả khác, có ai không hận hắn?

Nhân quả ngày trước hôm nay trả. Đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự kia đã chọn làm đồng minh của Sở Hưu, chẳng phải bọn chúng luôn lảm nhảm về nhân quả à?

Hôm nay ta muốn xem xem, liệu Thiên La Bảo Tự có gánh nổi nhân quả trên người tên Sở Hưu này không!”

Tại khu vực bên trong của Trung Châu, trên đỉnh một ngọn núi cao, đây đã là một trong những ngọn núi cao nhất khu vực Trung Châu này.

Người của Thiên La Bảo Tự và người bên phía Sở Hưu đã tập trung ở đây chờ đợi.

Bọn họ đang chờ người của Phạm Giáo.

Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đấu đá nhau đã lâu, thật ra luôn có một loại ăn ý.

Hai bên thi triển hết mọi thủ đoạn, tiêu diệt gần mười võ giả của đối phương, tới giờ đã đến lúc lật bài, quyết chiến lần cuối cùng.

Sau trận chiến lần này, chỉ có bên thắng mới có thể tham gia tranh đoạt Đại La Thần Cung.

Tuy tranh đoạt Đại La Thần Cung có sáu danh ngạch, nhưng cho dù để danh ngạch đó cho Đạo môn hay Đông Vực Nam Vực, bọn họ cũng không muốn cho đối phương.

Lúc này dưới chân núi đang có không ít võ giả tập trung, đứng bên ngoài xem xét.

Thiên La Bảo Tự và Phạm Giáo quyết một trận sống mái, nếu không phải ở Trung Châu, bên ngoài khó mà thấy được chuyện này.

Tuy thời gian gần đây Thiên La Bảo Tự và Phạm Giáo cũng thường xuyên phát sinh xung đột, nhưng đó đều là quy mô nhỏ, ít khi xảy ra đại chiến như lần này.

Cảnh tượng này rất hiếm thấy, cho nên cho dù có phải lãng phí một ngày tranh đoạt lệnh bài và hồn tinh, bọn họ cũng thấy đáng giá.

Pháp Tịnh và Sở Hưu cùng đứng trên đỉnh núi, một áo trắng một áo đen, một người đầu trọc, một để tóc dài, một nhắm mắt, một ánh mắt lạnh lẽo, có cảm giác cực kỳ cân xứng hài hòa.

"Pháp Tịnh đại sư."

“Ừ?”

Sở Hưu nhìn phía trước nói: “Thật ra ta luôn có một nghi vấn, rốt cuộc vì sao Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự lại đấu đá nghiêm trọng tới vậy?”

Pháp Tịnh hơi sửng sốt, như không ngờ nổi Sở Hưu lại hỏi câu này.

Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đánh từ hạ giới lên Đại La Thiên, hai bên không chết không thôi. Có vẻ như đây đã thành chuyện bình thường, cho nên xưa nay hắn chưa từng nghĩ tới, không ngờ lại có người hỏi bọn họ vì sao lại đấu đá.

Dừng một chút, Pháp Tịnh trầm giọng nói: “Tranh chấp đạo thống, không sai, đạo thống Phật môn chỉ có thể có một âm thanh.

Thiên La Bảo Tự ta tin rằng đạo thống Thiền tông ta là xuất chúng nhất, Phạm Giáo cũng cho rằng như vậy. Cho nên giữa hai bên chúng ta, chỉ một bên có thể đứng tới cuối cùng.”

Sở Hưu hơi kinh ngạc nhìn Pháp Tịnh, như không ngờ được hắn lại nói thẳng ra như vậy, không hề che giấu.

Sở Hưu hiểu ra, gật nhẹ đầu: “Như vậy xem ra tranh chấp đạo thống của hai môn phái Tây Vực có thể khái quát bằng một câu, đó là nắm tay ai lớn, người đó quyết.”

Tuy Sở Hưu tổng kết không sai, nhưng Pháp Tịnh vẫn cảm thấy mất tự nhiên.

Thiên La Bảo Tự bọn họ là thánh địa của Phật tông, ngoài đấu đá với Phạm Giáo ra, thật ra với những người khác họ luôn lấy đức phục người.

Pháp Tịnh cau mày giải thích: “Sở thí chủ hiểu như vậy cũng được, nhưng...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận