Côn Luân Ma Chủ

Chương 1945: Vạn Đạo Thiên Cung 2

Trong một số thời điểm, hạng nhất và hạng nhì chênh lệch nhau rất lớn, lớn tới mức hạng nhất có thể ép chết hạng nhì.

Nơi này ngoài những phế tích còn một số kiến trúc chưa bị tổn hại hoặc bị tổn hại khá ít. Những nơi này đều được Bái Nguyệt Giáo và Thiên Sư Phủ tới điều tra.

Vạn Đạo Thiên Cung do rất nhiều môn phái Đạo môn không đồng ý với đạo thống của Tam Thanh Điện tạo thành. Hầu hết các kiến trúc ở đây là trụ sở của những môn phái Đạo môn khi đó, đám người lão thiên sư tìm được công pháp không cái nào giống cái nào.

Sở Hưu không tranh giành thứ này với bọn họ, vì không cần thiết.

Y muốn thứ quan trọng nhất của Vạn Đạo Thiên Cung, là đạo tàng mang đạo thống khác với Tam Thanh Điện. Chỉ có nói mới khiến Tam Thanh Điện coi trọng.

Diện tích của Vạn Đạo Thiên Cung rất lớn, mọi người chia nhỏ ra thăm dò, Sở Hưu cũng cảm nhận trung tâm của tiểu thế giới này. Nhưng ngay lúc này, phía trước bỗng tiếng động, lại có một luồng chấn động cương khí.

Sở Hưu nhíu mày, không phải trong Vạn Đạo Thiên Cung vẫn còn thứ gì sống sót đấy chứ?

Không thể không đề phòng chuyện này, ví dụ như Nguyên Thần trong Nguyên Thần Cung và ác niệm của Đàm Tông bị trấn áp trong Vạn Phật Cung.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ lại gặp một đội võ giả mặc áo choàng đen, khoảng hơn trăm người, khí tức cường đại, riêng Võ Tiên đã lên tới bốn người.

Lão thiên sư biến sắc, truyền âm cho Sở Hưu nói: “Là người của Huyền Thiên Cảnh.”

Huyền Thiên Cảnh là tông môn Bắc Vực có địa vị gần với Tam Thanh Điện. Đương nhiên cũng giống như Vạn Đạo Thiên Cung và Tam Thanh Điện, thực lực của đệ nhất Đạo môn Tam Thanh Điện và đệ nhị Đạo môn Huyền Thiên Cảnh có chênh lệch một trời một vực, người mạnh nhất trong môn phái là một vị Võ Tiên bát trọng thiên.

Khi còn ở Đại La Thiên, Sở Hưu chưa từng tiếp xúc với người của Huyền Thiên Cảnh, không ngờ hôm nay lại gặp mặt.

Cánh cửa bên ngoài có người của Tây Sở canh gác, phương viên mười dặm cũng bị dọn sạch.

Người của Huyền Thiên Cảnh xuất hiện ở đây chứng tỏ nơi này rất lớn, có lẽ không chỉ có một cửa vào.

Sở Hưu lập tức phản ứng lại, đi về phía mọi người của Huyền Thiên Cảnh, mỉm cười xán lạn: “Không ngờ lại gặp được chư vị đạo trưởng Huyền Thiên Cảnh ở nơi này, đúng là có duyên với nhau.”

Lúc này sắc mặt đám người Huyền Thiên Cảnh đều khá khó coi.

Bọn họ cho rằng mình là người đầu tiên phát hiện Vạn Đạo Thiên Cung, không ngờ lại có kẻ nhanh chân tới trước.

Trong số võ giả Huyền Thiên Cảnh, cầm đầu là một người trung niên vóc dáng khôi ngô mặc đào bào hoa văn ánh sao, đầu đội đạo quan hắc ngọc.

Hắn là chưởng giáo của Huyền Thiên Cảnh thế hệ này, Võ Tiên bát trọng thiên, Huyền Thiên Đạo Quân - Tất Du Trần.

Tất Du Trần chưa từng gặp mặt Sở Hưu, nhưng đương nhiên hắn vẫn nhận ra Sở Hưu.

Nghe vậy Tất Du Trần chỉ cười khẽ một tiếng: “Đúng là cực kỳ hữu duyên, nhưng hình như Sở giáo chủ đi sai chỗ rồi.

Tây Sở không phải phạm vi thế lực của ngươi, nơi này là di tích của nhánh Đạo môn chúng ta, vì sao một người trong Ma đạo như Sở giáo chủ lại xuất hiện ở đây?”

Sở Hưu điềm nhiên đá; “Tuy ta không phải người trong Đạo môn, nhưng Thiên Sư Phủ thì có.

Côn Luân Ma Giáo ta và Thiên Sư Phủ đời đời giao hảo, ta và lão thiên sư còn là bạn vong niên, hết sức thân thiết. Hôm nay ta giúp Thiên Sư Phủ thăm dò bí cảnh di tích Đạo môn, không được ư?”

Tất Du Trần chỉ Dạ Thiều Nam hỏi: “Vậy Bái Nguyệt Giáo và Thiên Sư Phủ thì sao?”

Dạ Thiều Nam mặt không biểu cảm gật nhẹ đầu, chỉ lão thiên sư nói: “Ta, lão thiên sư, hảo hữu.”

Tất Du Trần sắc mặt đen kịt, tên này bịa đặt trắng trợn như vậy, coi hắn là thằng ngốc hay sao?

Tuy Tất Du Trần không phải võ giả hạ giới, nhưng nhiều môn phái Đại La Thiên xuống hạ giới như vậy, trừ số ít tán tu không có đường tìm thông tin, những người khác thì dù thế nào cũng phải tìm hiểu cấu trúc thế lực và kiến thức cơ bản của thế giới này.

Hơn nữa cho dù ngươi không biết những điều này thì ở Đại La Thiên Sở Hưu cũng là nhân vật khuấy động phong vân, chắc chắn các thế lực Đại La Thiên cũng phải điều tra, đây không phải bí mật gì.

Sở Hưu còn luôn miệng nói mình và Thiên Sư Phủ có quan hệ thân thiết nhiều đời, thân cái rắm!

Ngày trước tổ tiên của Thiên Sư Phủ chết dưới tay chính Côn Luân Ma Giáo, kẻ thù truyền kiếp còn tạm được.

Hơn nữa tuy lão thiên sư và Sở Hưu từng hợp tác, nhưng chỉ vẻn vẹn là hợp tác, còn nói bạn vong niên? Tưởng hắn là ngu ngốc hay sao?

Đáng hận nhất là Dạ Thiều Nam, vị này thậm chí còn lười bịa chuyện, chỉ nói mấy chữ lấy lệ.

Tất Du Trần đưa mắt nhìn lão thiên sư, như cười như không nói: “Trương đạo hữu của Thiên Sư Phủ, bọn họ nói thật chứ? Theo ta được biết dưới hạ giới quan hệ của hai bên võ lâm chính ma đâu có hòa thuận.

Nơi này là Vạn Đạo Thiên Cung, vốn là di tích của giới đạo gia ta, ngươi lại giấu giếm không báo lên mà cấu kết với người trong Ma đạo tới thăm dò, có vẻ không được tốt cho lắm?”

Lời nói của Tất Du Trần loáng thoáng vẻ uy hiếp, chuyện này khiến sắc mặt lão thiên sư tối sầm lại.

Nói thật, tuy cùng là người trong giới đạo gia, nhưng lão thiên sư vốn không có hảo cảm với Tam Thanh Điện và Huyền Thiên Cảnh.

Ngày trước khi Đại La Thiên vừa hạ giới, Tam Thanh Điện là chí tôn trong Đạo môn, đương nhiên lão thiên sư phải đích thân tới bái kiến, đâu thể để người ta tự tới tìm hắn?

Kết quả sau khi lão thiên sư tới nơi, người quản lý Tam Thanh Điện đang bàn bạc công việc sau khi hạ giới với Tất Du Trần cho nên bắt hắn chờ tới hơn một canh giờ rồi mới chịu gặp.

Tuy thái độ của Tam Thanh Điện không phải là ngạo mạn, nhưng lại có ý khinh thường mơ hồ, hiển nhiên không để môn phái đứng đầu Đạo môn dưới hạ giới như Thiên Sư Phủ vào mắt.

Theo bọn họ thấy, Đạo môn dưới hạ giới chỉ có Chân Vũ Giáo đáng để bọn họ coi trọng, nguyên nhân còn là vì Ninh Huyền Cơ sau lưng Chân Vũ Giáo.

Lúc đó Tất Du Trần cũng gặp lão thiên sư, thái độ thậm chí còn không bằng Tam Thanh Điện.

Tam Thanh Điện thân là chí tôn trong Đạo môn, ít nhất phải để ý tới hình tượng của nhà mình, dù sao bọn họ còn muốn khai tông lập phái dưới hạ giới, không thể hành xử quá đáng được.

Còn Huyền Thiên Cảnh vốn là đệ nhị trong Đạo môn, bọn họ không cần quan tâm tới hình tượng, Tất Du Trần cũng không đặt lão thiên sư với tu vi tam trọng thiên trong mắt.

Lão thiên sư sống hơn trăm năm, vẫn khá nhẫn nhịn, khi còn ở Tam Thanh Điện hắn không phát tác, thái độ rất đúng mực nhưng trong lòng đã hơi khó chịu.

Dưới hạ giới, hắn là võ giả có bối phận lớn nhất, đức cao vọng trọng, bất luận là Dạ Thiều Nam tài hoa tuyệt thế hay Sở Hưu với ma diễm ngập trời, thiếu chút nữa thống nhất giang hồ, tuy thực lực đều cao hơn hắn nhưng không ai có thái độ quá đáng, đều rất nể mặt hắn.

Tuy sống lâu như vậy, lão thiên sư cũng hiểu đạo lý thực lực mới quyết định hết thảy, nhưng hắn vẫn thấy hơi khó chịu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận