Côn Luân Ma Chủ

Chương 921: Đại Bi Phú tới tay 1



Sở Hưu rất to gan, hơn nữa hành xử điên cuồng không hề e ngại điều gì, đây là chuyện rất nhiều người đều biết.

Nhưng giờ tận mắt chứng kiến Sở Hưu lại dám cứng rắn với vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần Phương Kim Ngô, mọi người xung quanh cũng không khỏi kinh hãi, thầm hô tên Sở Hưu này quả nhiên gan to bằng trời.

Phương Kim Ngô lúc này cũng bị lời nói của Sở Hưu kích cho nổi giận bừng bừng, hắn chỉ thẳng vào Sở Hưu phẫn nộ quát lớn: “Ngươi dám!”

“Ngươi xem ta có dám không!”

Sở Hưu cũng thẳng thắn đáp trả, không nhường một bước!

Đúng lúc này, lão tăng Tịnh Viễn đứng ra, bước tới một bước, khí cơ lại cực kỳ chính xác đạp lên giữa Sở Hưu và Phương Kim Ngô. Một luồng phật quang nhu hòa tỏa ra, không ngờ khiến khí thế giương cung bạt kiếm giữa hai người tiêu tan không ít.

Chỉ với lực lượng hiện tại của Tịnh Viễn, đừng nói so với Phương Kim Ngô, cho dù là Sở Hưu hắn cũng không đánh nổi. Nhưng hắn lại có thể dùng một bước cực kỳ chính xác và nhẹ nhàng ngắt đứt khí thế đối chọi gay gắt của hai người. Trình độ võ đạo của lão hòa thượng này quả thật không tệ.

“Hai vị không cần phải vậy, chuyện gì mà chẳng bàn được?”

Tịnh Viễn chắp tay trước ngực, miệng niệm phật nói.

Phương Kim Ngô vẫn tính là nể mặt lão bằng hữu này. Hắn không nói gì, trên người chỉ tỏa ra cương khí cuồng bạo.

Sở Hưu nheo mắt nói: “Hòa thượng Đại Quang Minh Tự? Trước đó ta từng có ước định với Hư Độ thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường của các ngươi, ta sẽ không tùy tiện xuất thủ, nhưng điều kiện kiên quyết là đừng có ai chọc tới ta.

Ta tin đại sư ngươi đã biết chuyện này từ đầu tới cuối, ai đúng ai sai trong lòng đại sư còn không rõ sao? Ai cũng nói người xuất gia không nói dối, hôm nay đại sư đã đứng ra vậy xin nói thử một lời xem rốt cuộc ai đúng ai sai, chuyện này nên làm thế nào?”

Nghe Sở Hưu hỏi như vậy, Tịnh Viễn cũng nghẹn lời.

Nói thật, dựa theo đạo lý quy củ, chuyện này đúng là Trần Kim Đình không đúng.

Thậm chí với tính cách của Sở Hưu, y không trực tiếp giết chết Trần Kim Đình đã khiến rất nhiều người kinh ngạc rồi.

Tịnh Viễn chỉ đành thở dài một tiếng nói: “Sở đại nhân hiểu lầm rồi, lão tăng tới đây không phải đại biểu Đại Quang Minh Tự uy hiếp Sở đại nhân. Lão tăng chỉ dùng thân phận một người bạn thân tới khuyên can, không muốn mọi chuyện huyên náo hơn nữa mà thôi.

Giờ mọi chuyện đã tới nước này, đúng sai thị phi đã không còn quan trọng. Chẳng lẽ chỉ vì tranh chấp miệng lưỡi mà gây ra huyết án không chết không thôi hay sao?”

Hoàng Phủ Duy Minh ở bên cạnh cũng nói: “Tịnh Viễn đại sư nói không sai, Sở đại nhân, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Đây chỉ là tranh chấp miệng lưỡi do tiểu bối không hiểu chuyện mà thôi, Sở đại nhân đã giáo huấn hắn rồi, giờ để Phương tiền bối mang hắn về giáo huấn lần nữa là được.”

Có người của Hoàng Phủ thị cùng Đại Quang Minh Tự ra mặt biện hộ, bầu không khí nơi này mặc dù bớt căng thẳng đi nhưng lại càng nặng nề hơn trước.

Từ điểm này có thể nhìn ra Phương Kim Ngô sống bao năm như vậy không phải uổng phí, chí ít quan hệ của hắn mạnh tới kinh người, tùy ý gọi được cả người của Đại Quang Minh Tự cùng Hoàng Phủ thị tới.

Sở Hưu đứng chắp tay, lạnh nhạt đáp: “Ta cũng không muốn mọi chuyện huyên náo hơn, cho nên không giết chết tên Trần Kim Đình này để trút giận. Người, hôm nay các ngươi có thể dẫn đi.”

Tịnh Viễn cùng Hoàng Phủ Duy Minh cùng thở phào một hơi, ngay cả hai hàng lông mày nhíu chặt của Phương Kim Ngô cũng buông lỏng đôi chút.

Xem ra Sở Hưu này vẫn biết thời biết thế, không phải loại người ngoan cố tới cùng.

Có điều lúc này Nhậm Thiên Lý lại cúi đầu, hắn biết Sở Hưu sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy.

Quả nhiên tiếp đó Sở Hưu lên tiếng: “Người, ta có thể thả. Có điều phải lấy thứ gì đó ra đổi, coi như bồi thường Trần Kim Đình đã làm tổn hại danh dự của ta.

Nghe nói Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ một trong Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú đang trong tay Phương lão tiền bối. Dù sao ngươi cũng chướng mắt với ma công, vậy vừa hay đưa ta tu luyện là được.”

Phương Kim Ngô nghe vậy sắc mặt cau có, hắn lạnh lùng nói: “Nếu ta không đưa thì sao?”

Nói thật Đại Bi Phú không có tác dụng lớn với Phương Kim Ngô.

Hắn tu luyện công pháp thiên hướng Phật môn, cho nên trời sinh bài xích công pháp Ma đạo, bản thân không tu luyện, còn cấm đệ tử tu luyện.

Trong tình huống bình thường, có bảo hắn lấy bộ công pháp đó ra cũng không sao.

Nhưng giờ nếu hắn lấy công pháp đó ra giao dịch cùng Sở Hưu, sẽ có cảm giác mình trong thế yếu phải cúi đầu. Phương Kim Ngô vốn tích sĩ diện đương nhiên không thể chấp nhận.

“Không đưa, vậy để tính mạng đồ đệ ngươi lại đây!”

Sở Hưu bước tới một bước, khí thế xông thẳng tới trời, ma khí sát khí hòa làm một thể, không ngờ lại khấy động mây đen trên bầu trời, khiến ma khí bao phủ cực kỳ kinh khủng.

Xét theo khí thế cùng khả năng khống chế thật ra Sở Hưu không bằng Phương Kim Ngô, dù sao đối phương cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Có điều Sở Hưu có Thiên Tử Vọng Khí Thuật, luồng ma khí kia được Thiên Tử Vọng Khí Thuật gia trì, tìm tới sơ hở trên khí thế của Phương Kim Ngô, cuối cùng hoàn toàn đảo loạn.

Tịnh Viễn bên dưới lộ vẻ hoảng sợ. Sở Hưu này không hổ là người từng giao thủ tới thủ tọa Hư Độ, mới chừng ấy tuổi mà lĩnh ngộ về mặt võ đạo đã cao tới vậy rồi, quả thật kinh khủng.

Tịnh Viễn không biết Sở Hưu có Thiên Tử Vọng Khí Thuật, còn tưởng rằng Sở Hưu chỉ đơn thuần dùng trình độ võ đạo làm được chuyện này. Cũng như lúc hắn bước một bước phá vỡ khí thế giằng co giữa Sở Hưu và Phương Kim Ngô, không dựa vào thực lực, hoàn toàn dựa theo lĩnh ngộ và kinh nghiệm của bản thân về mặt võ đạo.

Có điều tiếp đó Tịnh Viễn lập tức phản ứng lại, hắn vội vàng nói: “Phương huynh, tỉnh táo một chút! Nơi này là Yên Kinh Thành!”

Phương Kim Ngô hít một hơi thật sâu, thu hồi khí thế bản thân.

Nói thật, nếu nơi này không phải ỵk, hắn đã thật sự động thủ.

Ngay khi hắn vừa tỏa ra khí thế, hắn đã lập tức cảm giác được vài luồng khí tức xung quanh đang quan sát mình, đề phòng mình. Đây đều là cao thủ trong triều đình Bắc Yên.

Chính vì trước kia Phương Kim Ngô không có xung đột với triều đình Bắc Yên, cường giả trong triều đình Bắc Yên mới để hắn làm càn trong Yên Kinh Thành như vậy, nếu không hắn thậm chí không có cơ hội vào cửa.

Hoàng Phủ Duy Minh ở bên cạnh cũng nhỏ giọng truyền âm khuyên nhủ: “Phương tiền bối, thân phận tên Sở Hưu kia hết sức đặc thù, nơi này dẫu sao cũng là Yên Kinh Thành, ngươi ra tay ở đây cũng không ổn.

Huống chi kẻ này hành xử cực đoan điên cuồng, nếu ngươi còn ép hắn nữa không khéo không đòi lại đệ tử được đâu.

Bàng Hổ cùng Mai Khinh Liên đều không có ở đây, một khi động thủ bọn họ sẽ ra tay đoạt mạng Trần Kim Đình trước!”

Phương Kim Ngô im lặng không nói gì, nửa ngày sau mới lạnh lùng lên tiếng: “Đệ tử ta đâu?”

Mặc dù tính khí hắn không tốt nhưng còn chưa tới mức điên cuồng.

Ra tay đánh nhau trong Yên Kinh Thành, không biết liệu cao thủ trong triều đình Bắc Yên có ra tay ngăn chặn không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận