Côn Luân Ma Chủ

Chương 1584: Biến cố tại Hoàng Thiên Các 1

Nghe hắn nói lão các chủ đã chết, Sở Hưu cũng sửng sốt.

Mới qua bao lâu? Bốn tháng trước y vừa gặp mặt lão các chủ, khi đó tuy trên người lão các chủ có đôi chút mộ khí già yếu, nhưng không hề có tử khí, sao mới bốn tháng lại đã chết?

“Lão các chủ chết thế nào?”

Từ Phùng Sơn lắc đầu nói: “Trong thư không nói rõ, nhưng chắc chắn không phải chết vì chiến đấu. Thời gian gần đây chưa từng nghe nói lão các chủ ra ngoài, cũng chưa từng nghe nói có ai đánh vào trong Hoàng Thiên Các.”

Sở Hưu khẽ lắc đầu, cũng thấy thổn thức.

Y không có ác cảm gì với lão các chủ.

Tuy trước đây lão các chủ bảo y tới Thương Ngô Quận là có ý mê hoặc, nhưng lão các chủ cũng quang minh chính đại nói rõ mọi chuyện với y.

Huống chi Sở Hưu cũng biết nếu không tới Thương Ngô Quận, y không thể tìm được đường về hạ giới nhanh như vậy.

“Bên phía Thương Ngô Quận cứ như thường, một mình ta về Hoàng Thiên Các một chuyến.”

Lão các chủ tạ thế, đương nhiên các quận trưởng của Hoàng Thiên Các có nghĩa vụ phải về tổng bộ, xử lý hậu sự.

Chuyến đi này không cần chiến đấu cho nên Sở Hưu không đánh thức bọn Lục Giang Hà khỏi nơi bế quan mà lên đường một mình.

Khi Sở Hưu tới Hoàng Thiên Các, toàn bộ Hoàng Thiên Các đã phủ trong đồ trắng, các đệ tử ai cũng bi thương.

Trong Hoàng Thiên Các, uy tín của lão các chủ rất cao, cao tới mức Lý Vô Tướng không thể sánh bằng.

Lý Vô Tướng làm việc uy nghiêm, trên miệng luôn nhắc hai chữ quy củ, cho nên đại đa số võ giả ở Hoàng Thiên Các đều sợ hắn hơn là kính.

Còn lão các chủ lại thật sự coi Hoàng Thiên Các là tất cả đối với mình, dốc hết tâm huyết cả đời cho Hoàng Thiên Các, cho dù chỉ là một đệ tử bình thường, cũng cũng tận tâm chăm sóc.

Khi lão các chủ còn tại vị, chức vị người hành tẩu Đông Vực của Lục Tam Kim là do hắn đề bạt, Giải Anh Tông trước đây chỉ là chấp sự bình thường, cũng do hắn tìm ra và bồi dưỡng.

Trong Hoàng Thiên Các, lão các chủ là người rất công bằng, cho nên hầu hết các võ giả Hoàng Thiên Các đều cực kỳ kính trọng hắn.

Lúc này lão các chủ qua đời, toàn bộ Hoàng Thiên Các cũng chìm trong bầu không khí bi thương.

Sau khi Sở Hưu tới nơi, y trực tiếp đi vào đại điện tổng bộ Hoàng Thiên Các, trong đó đã có các quận trưởng Hoàng Thiên Các khác và các trưởng lão.

Thấy Sở Hưu đến, phần lớn quận trưởng vô thức nhìn sang Sở Hưu, ánh mắt lộ vẻ thăm dò.

Trước đó Sở Hưu đã gặp các trưởng lão của Hoàng Thiên Các, nhưng quận trưởng các nơi thì y chỉ biết mình Giải Anh Tông, những người khác đều chưa từng gặp Sở Hưu nhưng đã nghe danh Sở Hưu.

Thấy Sở Hưu đến, Lý Vô Tướng gật nhẹ đầu với Sở Hưu, nhưng sắc mặt mang vẻ lạnh nhạt.

Hiển hiên hắn vẫn để ý tới chuyện lần trước.

Giải Anh Tông lại mỉm cười với Sở Hưu, chào hỏi một tiếng, không hề để ý tới thái độ của Lý Vô Tướng.

Hắn cũng là người của lão các chủ, hơn nữa lần trước Sở Hưu cứu hắn, hắn vẫn còn nợ Sở Hưu ân tình.

Lục Tam Kim mắt đỏ bừng đi tới, đưa cho Sở Hưu một chiếc áo gấm màu trắng, hạ giọng nói: “Sở huynh, đi nghỉ ngơi một lát đã, ngày mai mới cử hành tang lễ cho lão các chủ.”

Trong số những người ở đây, nếu nói đau buồn, vậy Lục Tam Kim là người đau buồn nhất.

Đối với hắn mà nói, lão các chủ như thầy như cha, hắn có ngày hôm nay đều là nhờ lão các chủ dìu dắt.

Sở Hưu gật nhẹ đầu, y hạ giọng nói: “Lão các chủ chết như thế nào?”

“Là tâm huyết hao hết mà chết.”

Lục Tam Kim nói với giọng đau thương: “Vốn tuổi tác lão các chủ đã không nhỏ, nhưng người thấy tình hình Hoàng Thiên Các chúng ta giờ đang nguy cấp, cho nên không thể an tâm tĩnh dưỡng, ngược lại ngày ngày thôi diễn võ đạo, muốn thôi diễn ra một môn công pháp khắc chế Băng Phách Thần Công của Hàn Giang Thành.

Kết quả thôi diễn công pháp được một nửa, lão các chủ gặp bình cảnh, nhưng người vẫn cưỡng ép suy tính, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma, tâm huyết tiêu hao mà chết.”

Nghe Lục Tam Kim nói vậy, Sở Hưu khẽ lắc đầu.

Lão các chủ chết đúng là oan uổng.

Tẩu hỏa nhập ma thường chỉ diễn ra ở võ giả cấp thấp, vậy mà lão các chủ lại bị, đây vốn là chuyện không nên xuất hiện.

Nếu lão các chủ có thể an tâm tĩnh dưỡng, với cảnh giới và thực lực của hắn, thậm chí có sống thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề.

Lúc này Lý Vô Tướng cũng trầm giọng nói: “Mọi người đã tới đông đủ, tang lễ sẽ được cử hành đúng giờ vào ngày mai. Hôm nay mọi người cứ đi nghỉ đi.”

Lúc này Xung Thu Thủy đột nhiên nói: “Ngươi định an táng lão các chủ ở đâu?”

Lý Vô Tướng cau mày nói: “Đương nhiên là an táng trong Nguyên Không Cảnh rồi, chẳng phải các thế hệ các chủ Hoàng Thiên Các đều được an táng ở đó à?”

Xung Thu Thủy lạnh nhạt nói: “Đúng là các thế hệ các chủ đều được an táng trong Nguyên Không Cảnh. Nhưng cống hiến của lão các chủ đối với Hoàng Thiên Các ta rõ như ban ngày, ta đề nghị mai táng lão các chủ vào Nguyên Hoàng Cảnh để thờ cúng, người có tư cách này.’

Nghe xong câu này, mọi người ở đây bàn tán xôn xao.

Hoàng Thiên Các không chỉ có một động thiên phúc địa, Nguyên Hoàng Cảnh là nơi quan trọng nhất, bên trong đặt rất ít bài vị của tổ tiên Hoàng Thiên Các. Chỉ có những các chủ đã cống hiến cực lớn cho Hoàng Thiên Các mới có tư cách được đưa vào Nguyên Hoàng Cảnh, ngoài ra trong đó còn rất nhiều lá bài tẩy của Hoàng Thiên Các.

Quan trọng nhất là Nguyên Hoàng Cảnh rất nhỏ, chỉ lớn cỡ một gian phòng nhưng thiên địa nguyên khí trong đó lại dồi dào tới kinh người, cho nên xưa nay chỉ có các chủ mới được phép vào trong tu luyện.

Hơn nữa, để tích lũy nguyên khí nên cứ cách vài năm Nguyên Hoàng Cảnh mới được mở ra một lần, bằng không một khi mở ra, thiên địa nguyên khí trong đó sẽ tiêu tán.

Mấy năm trước Lý Vô Tướng vừa dùng Nguyên Hoàng Cảnh xong, đợi thêm một thời gian là Nguyên Hoàng Cảnh có thể mở ra lần nữa. Kết quả Xung Thu Thủy lại đề nghị mở Nguyên Hoàng Cảnh ngay hiện tại, đây rõ ràng là gây sự với Lý Vô Tướng.

Lý Vô Tướng hạ giọng quát khẽ: “Xung Thu Thủy! Bây giờ là lúc an táng lão các chủ, ngươi còn định giở mấy thủ đoạn vặt vãnh đó ra ư? Hay ho lắm à?”

Xung Thu Thủy nhìn về phía Lý Vô Tướng, gương mặt bỗng nở nụ cười, một nụ cười chế nhạo.

“Đến bây giờ ngươi vẫn nghĩ rằng ta cố ý làm khó dễ ngươi ư?”

Dứt lời, sắc mặt Xung Thu Thủy lập tức trở nên dữ tợn: “Lý Vô Tướng! Ngươi đừng quên, trước đây ta chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, chỉ vì mạo phạm một đệ tử đại phái mà bị lão đại của mình kéo ra ngoài đánh chết để trút giận. Là nhờ lão các chủ cứu ta, ta nợ lão các chủ một cái mạng!

Bao năm qua, ta dốc hết tâm huyết vì Hoàng Thiên Các, liều mạng chém giết, là để làm gì? Để trả lão các chủ một cái mạng!

Ngươi làm các chủ, ta không phục, ta không đồng ý.

Nhưng lão các chủ nói ngươi thích hợp hơn ta, cho nên ta nhường.

Bao năm qua, tuy ta luôn đối nghịch với ngươi, nhưng chỉ cần lão các chủ bảo ta nhường, có lần nào là ta không nhường?

Bạn cần đăng nhập để bình luận