Côn Luân Ma Chủ

Chương 2013: Đánh cược

Mạnh Tinh Hà trầm giọng nói: “Ta muốn nó không phải để dùng mà là để phục sinh Diệp Duy Không.

Thời gian vừa qua ta đã tìm hiểu không ít tư liệu về Hoàng Tuyền Thiên, rốt cuộc cũng tìm được một số dấu vết trong sách vở thời thượng cổ.

Tuy Hoàng Tuyền Thiên, Thượng Phàm Thiên trong quá khứ, Đại La Thiên và Hạ Phàm Thiên hiện tại, bốn bên không có liên kết, nhưng thi thoảng lại có một số người tình cờ đi qua khe hở không gian hoặc gặp chuyện bất ngờ gì đó đi vào Hoàng Tuyền Thiên. Còn một số thứ trong Hoàng Tuyền Thiên cũng lưu lạc tới nơi đây.

Thật ra Hoàng Tuyền Thiên không phải một thế giới hoàn chỉnh, nói chính xác hơn Hoàng Tuyền Thiên là một tấm gương.

Thế giới của chúng ta chính là mặt dương của tấm gương còn Hoàng Tuyền Thiên là mặt âm.

Trong Hoàng Tuyền Thiên khắp nơi đều là oan hồn ác quỷ, nhưng đó chỉ là quỷ vật do khí âm tà đơn thuần biến thành, chứ không phải quỷ vật do người chết của thế giới chúng ta biến thành.

Nhưng thế giới của chúng ta vẫn có liên hệ rất sâu với Hoàng Tuyền Thiên, đó là bất cứ tồn tại nào ở thế giới mặt dương đều lưu lại một ấn ký trong Hoàng Tuyền Thiên.

Chỉ cần tìm ra ấn ký này là có thể hồi sinh người của thế giới mặt dương ở trong Hoàng Tuyền Thiên, hơn nữa trí nhớ của hắn sẽ dừng lại ở trước khi chết.

Ngày trước Sở giáo chủ đã thấy bảo chủ Thiết Hoàng Bảo, còn có Tứ Đại Ma Tôn, tất cả đều là lợi dụng ấn ký trong Hoàng Tuyền Thiên để hồi sinh.

Bọn họ đã chết trong thế giới mặt dương, nhưng trong thế giới mặt âm Hoàng Tuyền Thiên, bọn họ vẫn còn sống, mà còn có thân thể, còn có thể tu luyện.

Những người này ở trong Hoàng Tuyền Thiên, dùng thân thể chế tạo từ vật liệu trong Hoàng Tuyền Thiên, tu luyện tận năm trăm năm. Cho nên thực lực hiện giờ của bọn họ mới mạnh hơn năm trăm năm trước.

Tìm kiếm những ấn ký này cần phải hiểu rất rõ về người đó mới được. Ta tin với những gì ta biết về Diệp Duy Không, chắc chắn ta có thể tìm ra ấn ký của Diệp Duy Không trong Hoàng Tuyền Minh Hải!”

Mạnh Tinh Hà nói những lời này, Sở Hưu cũng không xác định được là thật hay giả, vì ngoài Mệnh Hồn ra, không ai biết rốt cuộc Hoàng Tuyền Thiên là như thế nào.

Nhưng dựa theo tư liệu mà Sở Hưu lấy được, kết hợp với tư liệu và suy đoán của Mạnh Tinh Hà, những gì mà hắn nói quá nửa là thật.

Như vậy cũng có thể giải thích vì sao những nhân vật xuất hiện đều là người từ năm trăm năm trước.

Vì Mệnh Hồn hiểu rất rõ về những người này, cho nên mới có thể vận dụng ấn ký trong Hoàng Tuyền Thiên để hồi sinh.

Nếu Mệnh Hồn có thể hồi sinh bất cứ ai trong Hoàng Tuyền Thiên, vậy đối phương hồi sinh những cường giả hùng bá một thời như Thượng Cổ Ma Thần Lã Ôn Hầu, mọi người cũng không cần đánh nữa, trực tiếp tắm rửa ngủ nghỉ đi.

Nhưng Sở Hưu vẫn nghi ngờ nói: “Nếu ngươi đã biết ấn ký trong Hoàng Tuyền Thiên có thể hồi sinh người hết, vậy ngươi còn cần bản nguyên âm dương làm gì?”

Mạnh Tinh Hà trầm giọng nói: “Về bản chất, lực lượng của bản nguyên âm dương cũng là lực lượng sinh tử.

Thế giới của chúng ta là mặt dương, Hoàng Tuyền Thiên là mặt âm, muốn hồi sinh Diệp Duy Không nhất định phải có lực lượng bản nguyên âm dương gia trì mới được.

Tuy tạm thời ta không biết nên sử dụng như thế nào, nhưng ta tin rằng với năng lực của ta, sớm muộn gì cũng nghiên cứu được cách dùng của bản nguyên âm dương!”

Nghe Mạnh Tinh Hà nói vậy, ngay cả Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận, trong số các cường giả cửu trọng thiên Đại La Thiên, có lẽ về mặt võ đạo Mạnh Tinh Hà không phải người mạnh nhất, nhưng xét tới phương diện nghiên cứu các loại sức mạnh, khả năng lĩnh ngộ của đối phương vượt xa người khác.

Mạnh Tinh Hà không biết chuyện về Mệnh Hồn, nhưng Sở Hưu lại biết. Chắc chắn hiện giờ trong người Mệnh Hồn ở Hoàng Tuyền Thiên có một cặp bản nguyên âm dương, hắn hồi sinh những ấn ký này rất có thể là dựa vào lực lượng bản nguyên âm dương.

“Cho nên bây giờ quyền đặt cược hay không đều trong tay Sở giáo chủ. Nếu giáo chủ không muốn cược, ta sẽ lập tức rút lui, không cưỡng ép. Đương nhiên bây giờ ta cũng không có thực lực cưỡng ép.”

Sở Hưu nở nụ cười nói: “Cược, đương nhiên phải cược chứ. Nhưng rốt cuộc là cá cược ra sao? Đánh một trận sinh tử?”

Mạnh Tinh Hà lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải là quyết chiến sinh tử rồi. Tuy ta muốn hồi sinh Diệp Duy Không, nhưng sẽ không vì phục sinh hắn mà đẩy cả mình vào.”

Mạnh Tinh Hà đã chứng kiến trận chiến giữa Sở Hưu và giáo chủ Phạm Giáo lần trước. Tuy Mạnh Tinh Hà không cho rằng mình sẽ thất bại, nhưng đối mặt với chiến lực như Sở Hưu, hắn cũng không dám đảm bảo mình có thể thắng.

Nếu đánh tới cuối cùng, hai bên đồng quy vu tận, vậy thì chẳng có ý nghĩa gì cả.

Mạnh Tinh Hà lấy ra một trận bàn,nhưng nhìn kỹ lại, không ngờ trận bàn đó lại trông giống một bàn cờ.

“Sở giáo chủ, hôm nay chúng ta không so đấu sinh tử, chỉ đọ võ đạo.

Trong trận bàn của ta, bất cứ võ đạo nào cũng có thể trực tiếp cụ thể hóa. Hai bên không đấu nguyên thần, không có thân thể, chỉ có diễn hóa võ đạo thuần túy nhất, lĩnh ngộ đối với chiến trận chém giết.

Ta trắng ngươi đen, mỗi lần tăng một cấp là lực lượng vận dụng được tăng thêm một phần. Chém giết tới cuối cùng, xem xem trên bàn cờ này rốt cuộc là quân đen nhiều hay quân trắng nhiều.”

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ kinh ngạc, vốn liếng của chi phái Tinh Hà Tán Nhân này đúng là dồi dào.

Hắn chỉ nghe Mạnh Tinh Hà giới thiệu như vậy là hiểu, đối với các tông môn đây là bảo vật trong bảo vật, rất thích hợp để bồi dưỡng kinh nghiệm chiến đấu cho đệ tử.

“Vậy thì được, hôm nay ta sẽ cược cùng Mạnh viện trưởng ván này!”

Mạnh Tinh Hà vung trận bàn hay nên nói là bàn cờ trong tay lên, đặt nó nằm ngang giữa hai người, truyền lực lượng vào tạo thành một người tí hon màu trắng.

Sở Hưu cũng vậy, truyền lực lượng vào, hóa thành một người tí hon màu đen.

Dưới tác dụng của trận pháp, hai người tí hon này có thể khống chế lực lượng giống nhau như đúc, bất luận Sở Hưu và Mạnh Tinh Hà truyền vào bao nhiêu lực lượng, đều có trận pháp bình quân

Từ thấp tới cao, lực lượng của hai người tí hon này chỉ tương đương với Luyện Thể Tam Cảnh, chỉ có thể dùng lực lượng thân thể đơn thuần nhất để chém giết.

Không có gì bất ngờ, lực lượng trong Tam Cảnh này là thứ Sở Hưu am hiểu nhất, người như Mạnh Tinh Hà cũng giống với giáo chủ Phạm Giáo, chưa từng trải qua giai đoạn chém giết bằng thân thể như võ giả hạ giới. Cho nên lúc đầu người tí hon màu trắng của Mạnh Tinh Hà bị giết chết liên tục vài lần, một khoảng lớn trên bàn cờ đã biến thành màu đen.

Nhưng gương mặt Mạnh Tinh Hà lại không hề bối rối.

Vì theo lực lượng tăng dần tới cảnh giới Chân Đan, người tí hon màu đen của Sở Hưu cũng bị Mạnh Tinh Hà giết chết vài lần, trên bàn cờ trắng đen đan xen hỗn loạn.

Mạnh Tinh Hà thân là truyền nhân của chi phái Tinh Hà Tán Nhân, có thể nói thiên phú cực kỳ khủng khiếp, hơn nữa tất cả mọi thứ trong chi phái Tinh Hà Tán Nhân đều là của hắn.

Cho nên trong giai đoạn này lượng bí pháp thần công mà Mạnh Tinh Hà nắm giữ vượt xa Sở Hưu, thậm chí ngay giai đoạn này hắn đã cảm nhận được lý giải và thần thông của riêng Võ Tiên.

Tuy con đường phát triển của Sở Hưu cũng mang đầy cơ duyên trong dự liệu và ngoài dự liệu, cũng không thiếu công pháp, nhưng hiển nhiên giai đoạn này hắn nghèo khó hơn Mạnh Tinh Hà.

Cho nên từ cảnh giới Chân Đan đến Thiên Địa Thông Huyền, ngược lại Sở Hưu thua nhiều thắng ít.

Cứ tiếp tục chém giết như vậy, trên bàn cờ là nửa trắng nửa đen đan xen hỗn loạn, tiếp đó giao đấu võ đạo trong cảnh giới Võ Tiên mới là mấu chốt nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận