Côn Luân Ma Chủ

Chương 1713: Tới giờ mới biết ta là ta 1

So với oán khí không cam lòng của Súc Sinh Đạo, đủ loại đau đớn của Địa Ngục Đạo, ôn nhu tới tân xương cốt của Thiên Nhân Đạo, đối với Sở Hưu, sát thương của Tu La Đạo mới là lớn nhất.

Tu La Đạo chỉ có một chuyện, đó là giết chóc.

Atula vốn sinh ra vì giết chóc, không có bất cứ tình cảm gì, chỉ biết chinh chiến và giết chóc.

Trong giang hồ gió tanh mưa máu, không thể thiếu giết chóc.

Đời này Sở Hưu giết không ít người, nhưng y dám nói mình không hề lạc lối trong giết chóc.

Vì giết mà giết, đó mới là lạc lối.

May là trước đây y cũng trải qua chuyện tương tự, lần đó cuối cùng y cũng chịu đựng được, cho nên Tu La Đạo không thể làm khó Sở Hưu.

Cảnh tượng lại biến đổi, lần này hóa thành Ngạ Quỷ Đạo.

Vô số ngạ quỷ vóc dáng gầy gò nhưng bụng phình to như thai phụ, không ngừng kêu la trong Ngạ Quỷ Đạo, chỉ mong có thức ăn.

Nhưng cho dù có nhiều đồ ăn hơn nữa cũng không cách nào lấp đầy cái bụng của chúng. Ngạ Quỷ Đạo đại diện cho tham lam, là tham lam vô cùng vô tận!

Sở Hưu cũng tham, phải nói là thế gian không ai không tham.

Từ khi sinh ra, tham lam đã khắc sâu vào đáy lòng mỗi người.

Có thể hái quả ăn cho chắc bụng nhưng lại muốn ăn thịt, cho nên con người phát minh ra công cụ đao thương để săn giết vật sống.

Thịt chín ăn ngon hơn thịt tươi nên con người biết dùng lửa, khiến thịt ngon lành hơn.

Tất cả mọi người đều tham, ham muốn thứ tốt hơn, nhưng chính vì tham nên con người mới càng lúc càng mạnh.

Sở Hưu cũng tham, tham lam lực lượng, tham lam tự do, tham lam cảnh giới đỉnh cao, điểm khác biệt là y có thể nhìn thẳng vào lòng tham này.

Lực lượng của Ngạ Quỷ Đạo không thể làm gì Sở Hưu, thậm chí Sở Hưu không cần áp chế lòng tham, vì nó vốn là một phần cảm xúc của bản thân y, vì sao phải kiềm chế?

Lần luân hồi cuối cùng, cảnh tượng biến đổi, đại thiên thế giới, chúng sinh mênh mông, Nhân Gian Đạo!

So với ngũ đạo còn lại, Nhân Gian Đạo mới là phức tạp nhất.

Kiếp này Sở Hưu sinh ra là người, còn nhỏ nhà nghèo, cha mẹ mất sớm, bị kẻ khác ức hiếp.

Khó khăn lắm mới học hành thành tài, đoạt được công danh, nhưng lại bị quan trên chèn ép, tiền đồ xa vời.

Tuổi đã trung niên mà tầm thường vô vị, cuối cùng từ bỏ kiên trì của mình, thông đồng làm bậy, nhưng lại bị vợ con khinh bỉ, cuối cùng hóa thành người cô đơn.

Vừa hay gặp tân đế đăng cơ, điều tra tham nhũng, bị quan trên kéo tới thế tội, chém đầu thị chúng, người reo hò chính là dân chúng mà mình đã cứu khi còn là thanh quan.

Sống mấy chục năm mà chẳng thể được như ý mình, mệnh cũng không theo mình, khổ khổ khổ!

Mỗi chi tiết đều cực kỳ chân thực, khắc sâu trong đầu Sở Hưu, khiến y thiếu chút nữa không thở nổi.

Ảo ảnh bình thường không làm gì được Sở Hưu, nhưng trong Lục Đạo Luân Hồi này mọi chuyện y trải qua lại hết sức chân thực, sinh động như thật, thậm chí y có thể nhớ chi tiết từng ngày.

Trong kiếp này y không phải Ma Chủ Sở Hưu tung hoành hạ giới và Đại La Thiên, không phải cường giả phi thiên độn địa, quyền phá sơn hà.

Khi còn bé bị kẻ khác ức hiếp, y cũng bó tay, chỉ có cách cắn răng khuất nhục nhường nhịn.

Bị quan trên chèn ép y bất lực, dưới cường quyền con người như sâu kiến.

Vợ con không hiểu hắn, rời khỏi hắn, hắn cũng không có cách nào. Lòng người là khó cứu vãn nhất.

Cuối cùng bị chém đầu thị chúng, cảm giác tính mạng bản thân cũng không thuộc về mình mới là thứ Sở Hưu khó chịu nhất.

Nhân Gian Đạo, làm người mới là gian nan nhất!

May là trong Lục Đạo Luân Hồi này, Sở Hưu không lạc lối, vẫn cố gắng vượt qua.

Đưa mắt nhìn qua, xung quanh trắng xóa, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đã thử qua Lục Đạo Luân Hồi rồi, hiện giờ còn chưa hiện thân à?”

Sở Hưu vừa dứt lời, Lục Đạo Luân Hồi lại hiện lên trước mặt y, nhưng lần này Sở Hưu trực tiếp bị đưa vào Nhân Gian Đạo, chuyển sinh luân hồi!

Khoảnh khắc này, Sở Hưu lập tức biến sắc, y đã đánh giá thấp con yêu quỷ này, hay nên nói là y tính sai một chuyện.

Trước khi chết võ giả của Chiến Võ Thần Tông đưa tin tức cho Sở Hưu, đúng là có ý tốt, không phải lừa y.

Hắn thấy trong mấy ngàn năm nay Sở Hưu là người duy nhất giao chiến được với quỷ tướng, tìm ra nhược điểm của nó, giải thoát cho hắn, thực lực có thể sánh ngang với cường giả Võ Tiên. Chắc giải quyết một con yêu quỷ cấp cao bình thường, lấy được bảo vật, cũng không phải chuyện gì khó.

Còn Sở Hưu cũng nghĩ như vậy, cho nên dọc con đường này Sở Hưu rất bình tĩnh, không giống như tới đối phó với một con yêu quỷ cấp cao mà như đi đào bảo vật.

Nhưng y lại quên mất một chuyện, đó là chuyện từ mấy ngàn năm trước.

Tuy yêu quỷ không phải người, nhưng theo thời gian trôi qua nó cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

Phương thức công kích của yêu quỷ khó lòng nắm bắt, cho nên võ giả Đại La Thiên chỉ phân chia đơn giản thành cấp thấp, cấp trung và cấp cao.

Yêu quỷ cấp cao là yêu quỷ vừa ra đời, năng lực đơn giản, võ giả Chân Hỏa Luyện Thần có thể tùy ý giết chết.

Yêu quỷ cấp trung đã có năng lực thẩm thấu lòng người, bố trí ảo giác, võ giả Chân Hỏa Luyện Thần mà sơ sót cũng mất mạng.

Còn yêu quỷ cấp cao có thể uy hiếp tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, phải thật cẩn thận khi đối phó với nó.

Còn bên trên yêu quỷ cấp cao thì không được đề cập tới, nhưng trong số yêu quỷ cấp cao cũng có phân chia mạnh yếu. Mấy ngàn năm trước nó đã là yêu quỷ cấp cao, mấy ngàn năm sau chẳng lẽ năng lực lại không tiến bộ?

Sở Hưu không kịp nghĩ nhiều, trải nghiệm và ký ức của từng kiếp người bị cưỡng ép nhét vào đầu y.

Nhân sinh bảy khổ, sinh lão bệnh tử, yêu ghét hận, oán biệt ly, cầu không được.

Sở Hưu liên tục trải qua những chuyện này, y muốn quên nhưng không quên được.

Thậm chí đến cuối cùng bản thân Sở Hưu cũng trở nên ngơ ngơ ngác ngác, dần dần quên đi mình là Sở Hưu, là Ma Chủ tu hành giang hồ mà là một phần của luân hồi này, phí hoài cuộc đời.

Trong Luân Hồi Tự, nụ cười của đám hòa thượng quỷ bỗng trở nên cực kỳ quỷ dị, khiến Thương Thiên Lương hoảng sợ.

Sở Hưu đã đi vào một canh giờ, sao còn chưa ra?

Tuy Thương Thiên Lương không đi vào nhưng cảm giác nói cho hắn biết, Lục Đạo Luân Hồi này rất nguy hiểm.

Cho dù hắn rất tin tưởng Sở Hưu, nhưng lúc này trong lòng cũng thấy không chắc chắn.

Lúc này, trong luân hồi, Sở Hưu đã trải qua không biết bao nhiêu kiếp, cảm nhận được vô số cực khổ, trong đầu y đã bị những ký ức lấp đầy.

Nhưng ngay thời điểm này, một từ lại xuất hiện trong đầu Sở Hưu.

Độc Cô Duy Ngã!

Y có ký ức riêng của mình, nhưng y là phân thân Địa Hồn của Độc Cô Duy Ngã, vậy rốt cuộc y có tính là Độc Cô Duy Ngã không?

Thiên Hồn có truyền thừa võ đạo của Độc Cô Duy Ngã, có thân thể của Độc Cô Duy Ngã, còn có tất cả ký ức của Độc Cô Duy Ngã. Vậy rốt cuộc hắn là Thiên Hồn hay là Độc Cô Duy Ngã?

Vì sao ta là ta?

Dựa vào đâu mà ta là ta?

Làm sao mới biết được... ta là ta?

Là thân thể, là nguyên thần, hay là ký ức?

Bạn cần đăng nhập để bình luận