Côn Luân Ma Chủ

Chương 852: Giết Sở Hưu, phá sân niệm! 1



Trong Phù Vân Quan, hơn mười gia chủ chưởng môn của các thế lực nhỏ đang lo lắng chờ đợi.

Chính vì bọn họ cùng tới Phù Vân Quan thỉnh cầu Phù Vân đạo trưởng xuất thủ, bằng không với tính cách của Phù Vân đạo trưởng, trừ phi Sở Hưu đánh tới cửa, còn không hắn sẽ không ra tay.

Có người nói: “Chư vị, mọi người nói xem Phù Vân đạo trưởng có thể ngăn cản Sở Hưu kia không? Dù sao ngày trước trong liên minh trừ ma, ngay cả Nhiếp Nhân Long còn chết dưới tay tên Sở Hưu kia. Còn giờ hắn đã lên tới cảnh giới tông sư võ đạo, ta cảm thấy Phù Vân đạo trưởng lành ít dữ nhiều.”

Mọi người ở đây đưa mắt nhìn hắn, đều hừ lạnh một tiếng khinh thường.

Trước đó bọn họ tới thỉnh cầu Phù Vân đạo trưởng ra tay là quyết định của mọi người, giờ ngươi lại giả làm người tốt, lo lắng cho an nguy của Phù Vân đạo trưởng, giả bộ cái gì mà giả?

Thật ra trong lòng mọi người cũng không nắm chắc, có điều bọn họ không hy vọng xa vời Phù Vân đạo trưởng có thể thắng được Sở Hưu, chỉ cần Phù Vân đạo trưởng khiến Sở Hưu tạm thời dừng bước là được.

Đúng lúc này, cánh cửa đạo quan bị đẩy ra, Phù Vân đạo trưởng sắc mặt trắng bệch lảo đảo đi tới. Ai cũng có thể nhận ra khí tức trên người Phù Vân đạo trưởng đang suy yếu.

Mọi người xung quanh vội vàng nói: “Đạo trưởng sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

Phù Vân đạo trưởng hư nhược khoát tay một cái nói: “Chư vị, ma uy của Sở Hưu kia quá cường thịnh, bần đạo sống trăm năm nay thật uổng phí, không phải đối thủ của hắn.

Phương Vân con trai duy nhất của Phương Đại Thông cùng Trần Hổ trưởng lão Cự Linh Bang đã tự vẫn. Chư vị, lão đạo sĩ ta không quản được chuyện này, còn nhúng tay vào nữa e tính mạng của ta cũng bị liên lụy!”

Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, nghe xong lời này bọn họ còn nói gì được? Cưỡng ép Phù Vân đạo trưởng xuất thủ hay sao? Đám người bất đắc dĩ đành rời khỏi.

Sau khi đi khỏi, mọi người nhìn nhau vài lần, có người nói: “Chư vị, giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta phải thần phục Trấn Võ Đường à?”

Những thế lực nhỏ này thật ra thực lực không mạnh, nhưng trong khu vực bản địa đều là bá chủ một phương, tương tự như Thẩm gia trang.

Ngày bình thường chỉ cần bọn họ không chủ động khiêu khích, những đại phái cũng không xuất thủ đối phó bọn họ.

Giờ đương nhiên bọn họ không chịu được có một thế lực cưỡi lên đầu ra lệnh cho mình như vậy, cho nên bọn họ còn định phản kháng một chút.

Có người cắn răng nói: “Tới Đại Quang Minh Tự! Ta không tin cao tăng Đại Quang Minh Tự lại ngồi nhìn Sở Hưu tiếp tục phách lối trong võ lâm Bắc Yên!”

Thật ra những thế lực ở đây đều không muốn giao tiếp với Đại Quang Minh Tự.

Nguyên nhân rất đơn giản, đám hòa thượng kia quá mức cố chấp.

Những thế lực này không tính là tông môn Chính đạo, mặc dù không làm chuyện ác quá lớn nhưng ai dám nói mình trong sạch?

Cho nên chỉ cần bọn họ làm một chút việc gì đó không phù hợp với quan điểm của Đại Quang Minh Tự, đối phương chắc chắn sẽ xen vào chuyện của bọn họ.

Hơn nữa với thực lực của đám hòa thượng kia, cho dù bọn họ muốn xen vào việc của người khác, đám người kia cũng hết cách, chỉ có thể chịu đựng.

Nhưng hiển nhiên, so với Trấn Võ Đường, đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự coi như ‘đáng yêu’ hơn nhiều.

Cho nên đám người bàn bạc xong bèn đến thẳng Đại Quang Minh Tự.

Đại Quang Minh Tự ở nơi man hoang Cực Bắc, tới đây cũng chẳng dễ dàng gì.

May mà những gia chủ chưởng môn tới Đại Quang Minh Tự đều có thực lực không yếu, hầu hết đều có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất hoặc Ngũ Khí Triều Nguyên, không lo tiêu hao chân khí, dốc toàn lực lên đường, chỉ mất nửa tháng đã tới Đại Quang Minh Tự.

Trước sơn môn Đại Quang Minh Tự, đám người được một đệ tử tiếp đón.

Khi đám người mồm năm miệng mười thuật lại mọi chuyện, muốn gặp phương trượng, đệ tử kia bất đắc dĩ nói: “Các vị thí chủ, phương trượng đang bế quan, không thể quấy rầy.”

“Vậy chúng ta muốn gặp Hư Vân đại sư thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường.”

Những người này đều nghe nói, tại Đại Quang Minh Tự khi phương trượng không có mặt, vị thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường, Hư Vân có quyền lực lớn nhất.

Đệ tử kia lắc đầu nói: “Chư vị, gần đây chắc các vị không chú ý tin tức trên giang hồ phải không? Thủ tọa Hư Vân giờ còn đang ở Tây Sở, trước đó vài ngày còn giao chiến với Đông Hoàng Thái Nhất đứng đầu trong Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo, lúc này cũng không có mặt trong chùa.”

Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, có người không cam lòng nói: “Vậy Hư Độ đại sư thủ tọa Không Chấp Thiền Đường cùng Hư Tĩnh đại sư thủ tọa Nhân Quả Thiện Đường thì sao?”

Đệ tử kia nói: “Bái Nguyệt Giáo quật khởi là chuyện hệ trọng, cho nên thủ tọa Hư Tĩnh cùng thủ tọa Hư Vân đều đã tới Tây Sở. Cùng tới Tây Sở còn mấy vị sư bá có thủ tọa Kim Cương Viện - Hư Ngôn cùng thủ tọa La Hán Viện - Hư Hồng.”

Nói đến đây, đệ tử kia dùng giọng kỳ quái nói: “Còn thủ tọa Hư Độ đúng là đang trong chùa, tuy nhiên xảy ra chút chuyện khiến ngài ấy bị thủ tọa Hư Vân cấm túc. Các ngươi có chắc muốn thủ tọa Hư Độ giúp các ngươi không?”

Mọi người ở đây sửng sốt, có điều sau đó chợt nhớ ra điều gì, có vẻ như theo tin đồn trên giang hồ Hư Độ thủ tọa Không Chấp Thiện Đường của Đại Quang Minh Tự có vẻ rất không đáng tin cậy?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không biết phải làm sao.

Vốn bọn họ cho rằng Đại Quang Minh Tự chắc chắn sẽ hàng phục được tên Sở Hưu kia. Thế nhưng giờ bọn họ mới phát hiện trong Đại Quang Minh Tự, những cao thủ thật sự đáng tin cậy hoặc không có mặt hoặc đang bế quan, chỉ còn người không đáng tin cậy.

Lúc này bọn họ mới hiểu, vì sao tên Sở Hưu kia lại làm việc tùy ý như vậy, hóa ra đối phương đã đoán được trong võ lâm Bắc Yên, Đại Quang Minh Tự thật sự có thực lực đối phó với y lúc này đã không đặt ánh mắt lên người y.

Cho dù Sở Hưu có làm việc quá đáng trong địa phận Bắc Yên, nhưng theo Đại Quang Minh Tự uy hiếp vẫn không lớn bằng Bái Nguyệt Giáo.

Sở Hưu là ma, nhưng giờ cùng lắm chỉ là một tiểu ma đầu mà thôi.

Còn nếu không quan tâm tới Bái Nguyệt Giáo, e rằng bọn họ sẽ phát triển thành Côn Luân Ma Giáo thứ hai.

Ngay lúc những thế lực kia vẻ mặt uể oải định đi khỏi, có người lại đột nhiên đẩy cửa, trầm giọng nói: “Đại Quang Minh Tự không phải không còn ai, bọn họ không có mặt, còn có ta!

Tên Sở Hưu kia gây họa khắp võ lâm Bắc Yên như vậy, người khác không quản, Đại Quang Minh Tự ta sao có thể mặc kệ cho được?”

Người vừa đẩy cửa vào chính là thủ tọa Đạt Ma Viện - Hư Hành, là người có thù hận không nhỏ với Sở Hưu.

Đệ tử kia nhìn Hư Hành, chần chừ nói: “Hư Hành sư bá, nhưng trước đó Hư Vân sư bá đã căn dặn...”

Đệ tử kia còn chưa nói xong đã bị Hư Hành ngắt lời: “Hư Vân sư huynh giờ đang ở Tây Sở, mọi chuyện biến ảo vô thường, đâu thể việc gì cũng dựa theo lời Hư Vân sư huynh mà xử lý? Đi đi, chuyện này ngươi không cần để ý, để ta lo!”

Thấy Hư Hành nói vậy, đệ tử kia chỉ có thể bất đắc dĩ lui lại.

Giờ phương trượng đang bế quan, thủ tọa Tam Đại Thiền Đường thì hai ở Tây Sở, chỉ mình Hư Độ trong chùa.

Có điều Hư Độ càng không đáng tin cậy, trong Đại Quang Minh Tự hiện giờ không ai có thể ra lệnh cho Hư Hành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận