Côn Luân Ma Chủ

Chương 1879: Phản công Nam vực 2

Sở Hưu híp mắt nói: “Yên tâm, ta nói phản công Nam Vực không có nghĩa là nhất định phải đánh hạ Thiên Hạ Kiếm Tông, chỉ cần đánh hạ một số tông môn Nam Vực gần khu vực Nam Man là được, thuận tiện lại khai đao với Thiên Hạ Kiếm Tông.

Lần này sẽ do Côn Luân Ma Giáo chủ công, không để bên Lăng Tiêu Tông tổn thất quá lớn đâu.

Còn Mạnh Tinh Hà, tạm thời hắn sẽ không xuất thủ.”

Tần Bách Nguyên kinh ngạc nói: “Vì sao?”

“Vì hắn không nắm chắc trăm phần trăm giết chết được ta.”

Mạnh Tinh Hà và Sở Hưu có phương thức hành xử rất giống nhau.

Ví dụ như trong tình huống hiện tại, Mạnh Tinh Hà chịu thiệt một lần, lần sau hắn ra tay ít nhất phải nắm chắc trăm phần trăm hắn mới động thủ, bằng không hắn sẽ tuyệt đối không làm việc vô ích.

Ân tình của lão man vương còn có thể sử dụng vài lần, hiển nhiên theo lão man vương thấy lần trước là Sở Hưu chịu thiệt.

Hắn đưa ra yêu cầu ‘quá đáng’ như vậy mà Sở Hưu vẫn đáp ứng, kết quả hắn chỉ ra tay có vài chiêu, vốn không tốn sức mấy thì Mạnh Tinh Hà đã rút lui. Hiển nhiên hắn đang được lợi.

Lần này Sở Hưu tấn công Nam Vực, tuy lão man vương sẽ không ở bên cạnh, nhưng Sở Hưu định bảo Phương Bạch Độ xây dựng một trận pháp trong bộ lạc La Sơn, thời khắc mấu chốt có thể dùng bí thuật Hoán Ảnh Di Nguyệt dịch chuyển lão man vương tới.

Tuy như vậy cần một chút thời gian, nhưng Sở Hưu không tin Mạnh Tinh Hà có thể một chiêu giết chết chính mình?

Tuy cửu trọng thiên rất mạnh, nhưng còn chưa mạnh tới mức đó.

Đương nhiên cửu trọng thiên như Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ thì có thể.

Sau khi bàn bạc xong, Sở Hưu lập tức tổ chức liên minh võ giả Đông Vực tán công Nam Vực, trực tiếp hành quân qua Thập Vạn Đại Sơn là được, lão man vương sẽ thương lượng mở cửa sau cho Sở Hưu.

Sở Hưu hành động không hề che giấu, cứ thế quang minh chính đại đánh tới, ngươi biết thì sao? Ngươi cản được chắc?

Nhưng Sở Hưu vừa đi ra khỏi khu vực Nam Man đã bị người khác cản lại, nói chính xác hơn là có người chủ động đón tiếp Sở Hưu.

Người này chính là Viên Không Thành của Thiên Ma Cung.

Trước đó đôi bên đã hợp tác nhiều lần, đúng là Viên Không Thành đã giúp Sở Hưu không ít chuyện, cho nên lúc này Sở Hưu cũng cho người dừng bước, mời Viên Không Thành qua.

Trong quá khứ Viên Không Thành gặp Sở Hưu còn giữ thái độ và thân phận bình đẳng để trò chuyện, nhưng lần này thấy mấy vị Võ Tiên dưới trướng Sở Hưu, lại thấy vô số võ giả tinh nhuệ trong liên minh Đông Vực, Viên Không Thành nào dám dùng thái độ lúc trước để đối đãi với Sở Hưu?

Sở Hưu lại không có gì lạ thường, cười lớn: “Viên cung chủ, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?”

Viên Không Thành cười nói: ”Thiên Ma Cung ta không dính vào bất cứ chuyện gì, coi như không tệ.”

Lời nói lại hơi đổi, Viên Không Thành cân nhắc ngữ điệu nói: “Sở giáo chủ, trước đó Thiên Hạ Kiếm Tông tấn công Đông Vực, ta thật sự không biết.

Thiên Hạ Kiếm Tông mang theo tất cả các tông môn Nam Vực, nhưng chỉ bỏ lại mình Thiên Ma Cung ta, hiển nhiên đang đề phòng Thiên Ma Cung.

Cho nên lần đó Thiên Ma Cung ta cũng cực kỳ bất đắc dĩ, muốn giúp cũng đã muộn.

Nhưng các tông môn Nam Vực tấn công Đông Vực đã thất bại, hiện giờ hai bên đã ngừng công kích, tự mình nghỉ ngơi dưỡng sức không tốt à? Sao Sở giáo chủ lại nhất quyết động đao binh, gây ra một trận đại chiến khác?”

Trước đó Viên Không Thành đại biểu cho Thiên Ma Cung ủng hộ Sở Hưu, chỉ là tìm một đồng minh ở bên ngoài Nam Vực mà không ảnh hưởng tới lợi ích của bản thân mình.

Kết quả không ngờ Sở Hưu lại phát triển quá nhanh, thậm chí đã sắp tới mức Đông Vực cũng không chứa nổi y.

Sở Hưu tấn công Nam Vực, nhưng Thiên Ma Cung cũng nằm trong Nam Vực.

Cho nên lần này Viên Không Thành đành phải đến.

Đương nhiên hắn đến không phải là để ngăn cản Sở Hưu, mà chỉ muốn thuyết phục xem xem có thể bảo Sở Hưu dừng tay được không?

Sở Hưu cũng biết ý đồ của Viên Không Thành, chuyện bình thường mà thôi.

Sở Hưu cười nói: “Thật ra Viên cung chủ không cần căng thẳng, bất luận là lúc nào, chúng ta đều là đồng minh.

Đại thế đại tranh đã bắt đầu, phân chia khu vực có còn quan trọng không?

Dù sao trong mắt Sở Hưu ta, nó không quan trọng. Ở chỗ ta chỉ có kẻ địch và bằng hữu.

Lần này tấn công Nam Vực, ta sẽ không động tới bất cứ nơi nào thuộc về Thiên Ma Cung.

Hơn nữa Thiên Ma Cung của Viên cung chủ có thể trực tiếp thông báo, chỉ thế lực cần gia nhập Thiên Ma Cung của ngươi, đều có thể đảm bảo an toàn.”

Sở Hưu chỉ vào bản thân nói: “Trong Nam Vực này, ta hát mặt trắng, ngươi làm người tốt. Trong quá trình đó, Thiên Ma Cung của ngươi có thể thu nhận bao nhiêu thế lực thì phải xem bản lĩnh của ngươi.”

Viên Không Thành nghe xong, ánh mắt lập tức lóe lên vẻ vui mừng.

Liên minh Đông Vực tổng tấn công Nam Vực, vốn đã khiến lòng người bàng hoàng.

Trong thời điểm này, nếu Thiên Ma Cung có năng lực che chở cho bọn họ, cam đoan các thế lực giang hồ sẽ chạy theo như vịt, thi nhau gia nhập dưới trướng vào Thiên Ma Cung tìm nơi che chở.

Liên tưởng tới lợi ích trong chuyện này, Viên Không Thành không quan tâm tới Đông Vực hay Nam Vực gì nữa, hắn trực tiếp chắp tay nói: “Nếu đã vậy, tại hạ cũng không khách khí.

Sở giáo chủ yên tâm, Thiên Ma Cung ta vĩnh viễn là đồng minh của Côn Luân Ma Giáo, tuyệt đối không ruồng bỏ!”

Sau khi Viên Không Thành đi khỏi, Phương Bạch Độ chứng kiến toàn bộ hành trình không khỏi lắc đầu.

Quả nhiên hắn không thích hợp làm người chấp chưởng một tông môn.

Không phải vì hắn ngốc, có thể trở thành Võ Tiên, mấy ai là kẻ ngốc?

Mà vì cách suy nghĩ của bọn họ rất khác với người chấp chưởng thế lực lớn như Sở Hưu.

Vừa rồi nếu đổi lại hắn là Sở Hưu, quá nửa là cứng rắn mở miệng uy hiếp, bảo Thiên Ma Cung đừng lo chuyện bao đồng, kết quả là quan hệ đôi bên trở nên quyết liệt.

Kết quả Sở Hưu lại không cần làm gì, chỉ lấy thế lực Nam Vực ra trả lời, khiến Thiên Ma Cung vui vẻ rời khỏi.

Trên thực tế Sở Hưu chỉ cần nói miệng, Thiên Ma Cung ở Nam Vực, những tông môn kia cũng ở Nam Vực, ngoài tốn nước bọt ra thì Sở Hưu chẳng mất gì.

Trước đó Nguyên Thần Tôn nói, sau khi thông đạo hai giới thượng hạ mở ra, nếu giới Cổ Tôn muốn khai tông lập phái, hoàn toàn có thể xuống hạ giới thành lập môn phái, các đại phái không những không phản đối mà còn ủng hộ. Khi đó Phương Bạch Độ đã từng động tâm.

Nhưng bây giờ chứng kiến Sở Hưu quản lý tông môn ra sao, làm sao ứng đối quan hệ với các tông môn khác, Phương Bạch Độ lập tức dập tắt ý định đó.

Nhưng những Võ Tiên của chi phái Cổ Tôn khác lại rất động tâm với đề nghị này, chỉ hy vọng tông môn mà họ thành lập không bị hủy diệt quá nhanh.

Sau khi đuổi người của Thiên Ma Cung về, Sở Hưu dẫn tất cả đệ tử của liên minh Đông Vực đi thẳng về phía Thiên Hạ Kiếm Tông.

Những nơi y đi qua, các thế lực thậm chí không có tâm tư phản kháng, hoặc đầu hàng, hoặc bỏ trốn.

Nhưng đa số vẫn là bỏ trốn.

Tuy Sở Hưu không để ý tới phân chia Đông Vực Nam Vực, nhưng những thế lực nhỏ lại để ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận