Côn Luân Ma Chủ

Chương 1714: Tới giờ mới biết ta là ta 2

Sở Hưu không phải người hay suy nghĩ, trước kia y sẽ tuyệt đối không nghĩ tới vấn đề gây tranh cãi này, nhưng hôm nay nó đột ngột xuất hiện trong đầu y.

Trong luân hồi, kiếp này Sở Hưu là tiểu thương ven đường, xuất thân khốn khổ, dốt đặc cán mai, gặp đúng thời loạn lạc, sống sót được đã rất khó khăn, còn bị binh sĩ và bang phái trong thành ức hiếp.

Phía trước y, một tên lưu manh bang phái hất đổ sạp hàng của y, hung hăng nói: “Thằng nhãi, đã đóng tiền tháng này chưa? Còn không đóng thì sau này ngươi mà xuất hiện trên con đường này, ông đây gặp lần nào là đánh lần đấy!”

Nhưng điều khiến tên lưu manh kia lấy làm lạ là tiểu tử trước mặt không hề kinh hãi, ngược lại bật cười, cười ha hả, cười tới mức hắn thầm hoảng sợ.

“Thằng nhãi, ngươi điên rồi à? Cười cái gì?”

Sở Hưu ngẩng đầu, ánh mắt không còn hoảng sợ mê mang, thanh tịnh vô cùng.

“Bồ đề tại sao có chứng quả, hôm nay mới biết ta là ta.

Ta chính là ta, ta chính là Sở Hưu, vì sao?”

Dứt lời, thân thể đám lưu manh trước mặt bắt đầu vỡ vụn, toàn bộ thành trì, toàn bộ thế giới đều vỡ vụn!

Lục Đạo Luân Hồi đã sụp đổ!

Bên ngoài, ngay lúc Thương Thiên Lương lo lắng, Sở Hưu lại đột nhiên xuất hiện phía trước hắn, khiến hắn giật nảy mình.

Nhưng không đợi y nói chuyện, mọi thứ xung quanh y đều tiêu tán.

Những hòa thượng quỷ dữ tợn khủng khiếp kia đang tiêu tán, Luân Hồi Tự cũng tiêu tán, chỉ lưu lại dưới đất hai bộ thi thể, hai thi thể sinh động như thật.

Một là hòa thượng, theo trang phục chắc là người của Thiên La Bảo Tự, ngoài ra là võ giả của Chiến Võ Thần Tông.

Thương Thiên Lương kinh ngạc nói: “Ngươi giải quyết yêu quỷ kia rồi? Giải quyết như thế nào? Con yêu quỷ này vốn là hòa thượng kia biến thành?”

“Ta đã nói rồi, muốn giải quyết yêu quỷ thì phải đi vào quy tắc của nó, ta phá quy tắc của nó, đương nhiên cũng giải quyết nó.”

Sở Hưu vừa nói vừa tới cạnh thi thể hòa thượng, lấy ra một cái vòng tay.

Vòng tay này như được làm bằng vàng, bên trên khảm sáu viên bảo thạch, xung quanh khắc Phạn văn kỳ dị.

Sở Hưu thở dài một tiếng nói: “Yêu quỷ kia cũng không phải hòa thượng này biến thành mà là khí linh của vòng tay này biến thành, hiếm có, đúng là hiếm có.”

Thương Thiên Lương cũng bó tay, Sở Hưu đúng là khác người.

Trong số yêu quỷ có những con rất đặc biệt, nhưng chắc chắn số lượng không nhiều.

Sở Hưu thì hay rồi, gặp ba con yêu quỷ thì hai con là đặc biệt.

Nhưng lúc này, Sở Hưu đeo cái vòng lên tay, một luồng sáng kỳ dị lấp lóe. Trong mắt Sở Hưu, Lục Đạo Luân Hồi không ngừng xoay chuyển, khiến người khác nhìn vào là không khỏi sa vào trong đó.

Thương Thiên Lương chỉ nhìn lướt qua nhưng tinh thần lại như trải qua rất nhiều năm, chuyện này khiến hắn kinh hãi lắc đầu, nói: “Đây là cái gì? Khí linh của nó đã tiêu tán mà còn lực lượng cường đại như vậy à?”

Sở Hưu vẫy vẫy cái vòng tay Lục Đạo Luân Hồi kia nói: “Khí linh của nó đã tiêu tán, nhưng giờ ta đeo nó trên tay, ta chính là khí linh của nó, những gì khí linh điều khiển được thì ta cũng khống chế được.

Ta đã nói mà, chủ động đi vào quy tắc của đám yêu quỷ này, đọ sức với bọn chúng sẽ rất có lợi. Bây giờ ngươi thấy đó, đã nhận được thành quả rồi đấy”

Giết chết những yêu quỷ khác, Sở Hưu chỉ nhận được hồn tinh, nhưng giết chết con yêu quỷ này, Sở Hưu lại nhận được bảo vật có ích hơn cả hồn tinh.

Yêu quỷ trong Luân Hồi Tự cực kỳ đặc biệt, vì nó là khí linh biến thành cho nên sau khi nó chết không để lại hồn tinh, ngược lại bản thể của nó xuất hiện, cũng chính là vòng tay mà Sở Hưu đặt tên là Lục Đạo Luân Hồi.

Sở Hưu cũng không biết trước đây vòng tay này có tác dụng gì, nhưng sau khi được lực lượng Lục Đạo Luân Hồi rèn luyện, lực lượng của bản thân Sở Hưu đã liên kết với vòng tay này. Nói cách khác chỉ cần lấy được vòng tay, Sở Hưu hoàn toàn có thể dùng lực lượng nguyên thần của bản thân làm vật dẫn, kéo người khác vào Lục Đạo Luân Hồi.

Nói cách khác, Sở Hưu trực tiếp sở hữu lực lượng yêu quỷ của Luân Hồi Tự!

Nhưng như vậy còn chưa hết, tuy trước đây tâm cảnh của Sở Hưu đã không yếu nhưng thực ra vẫn có chút vấn đề.

Sau khi biết chân tướng của thân thể mình, y luôn có cảm giác áp lực, đè nén.

Thiên Hồn không thể tin tưởng hoàn toàn, tiền đồ của bản thân còn chưa rõ, tương lai y trở thành một bộ phận bị hấp thu của Độc Cô Duy Ngã hay sẽ ra sao, Sở Hưu hoàn toàn không biết.

Cho nên trong thời gian đó, thậm chí tâm cảnh của Sở Hưu đã mất cân bằng, cũng may Huyết Hà lão tổ tới cửa kịp thời, để cho y đại sát một phen, phát tiết tất cả uất ức trong lòng, có vậy mới khiến trong lòng y thoải mái hơn một chút.

Còn sau khi trải qua Lục Đạo Luân Hồi, Sở Hưu cũng gặp họa mà đắc phúc, hiểu được rất nhiều thứ.

Bồ đề sao lại có chứng quả, hôm nay mới biết ta là ta.

Bất luận Sở Hưu có phải phân thân Địa Hồn của Độc Cô Duy Ngã hay không, cũng bất luận ký ức của Sở Hưu ra sao, kiếp trước kiếp này như thế nào. Hiện tại y chỉ là Sở Hưu, cũng chỉ có thể là Sở Hưu.

Rèn luyện tâm cảnh là chuyện rất kỳ diệu, vô hình vô chất, không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào. Nhưng dưới thì võ giả mới vào giang hồ, trên thì cường giả Võ Tiên cửu trọng thiên, tất cả mọi người, chỉ cần sống trong giang hồ hồng trần này, mỗi thời mỗi khắc tâm cảnh của bọn họ đều được rèn luyện.

Lúc này Thương Thiên Lương lại thở dài: “Ai cũng nói Trung Châu nguy hiểm, giờ ta cũng tin rồi, Hòa thượng của Thiên La Bảo Tự này chắc đã bước vào cảnh giới Võ Tiên, kết quả vẫn nằm lại tại đây.”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Thân thể của hắn đã mục nát mà ngươi cũng nhìn ra hắn là Võ Tiên?”

Thương Thiên Lương chỉ vào cà sa trên người hắn nói: “Tiểu tử nhà ngươi tới Đại La Thiên sớm hơn ta nhiều, sao không tìm hiểu một số kiến thức thông thường đi?

Trong Thiên La Bảo Tự, chỉ có cường giả cảnh giới Võ Tiên mới có tư cách mặc cà sa màu vàng, cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thì là màu đỏ.

Hiển nhiên vị này cũng kiềm chế thực lực của mình, đợi sau khi vào Trung Châu mới đột phá, bước vào cảnh giới Võ Tiên.”

Sở Hưu như có suy nghĩ, gật nhẹ đầu, tới lần mò trên người võ giả Chiến Võ Thần Tông kia.

Trên người đối phương mang theo một hộp báu không gian, bên trên cũng có trận pháp bảo vệ, nhưng trong Trung Châu này, tất cả các trận pháp ở thế giới bên ngoài đều không thể sử dụng, cho nên Sở Hưu tùy ý mở ra.

Bên trong ngoài các thứ tài nguyên tu luyện mà võ giả thường mang theo còn có một số đan dược chữa thương, còn có một thứ rất nổi bật.

Đó là một tấm bia đá vỡ nát, bên trên đầy những phong mang, võ giả thực lực yếu một chút mà ở cạnh bia đá này sẽ bị phong mang trên đó cắt bị thương.

Những thoáng qua câu chữ trên đó, Sở Hưu nhanh chóng ghi nhớ trong đầu, nửa ngày sau y mới thở dài nói: “Thất Đại Hạn, Thôn Thiên!”

Tấm bia đá này ghi lại chiêu thức cường đại nhất trong Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn, Thôn Thiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận