Côn Luân Ma Chủ

Chương 1500: Nhòm ngó trên đường 1

Nghe Lục Tam Kim nói xong những thứ này, Sở Hưu cũng có thể tưởng tượng ra tình hình ở Nam Man phức tạp tới mức nào, nhưng y lại không hề lo lắng.

Sở Hưu tới nơi đó không phải để phân ưu giải nạn cho Hoàng Thiên Các, chủ yếu là y đi tìm Thính Xuân Vũ, tiện đường suy tính xem rốt cuộc mình nên làm thế nào để vào trong Lăng Tiêu Tông, nhìn thấy Độc Cô Duy Ngã.

Hoàng Thiên Các làm việc đúng là nhanh nhẹn, ngày hôm sau tin tức đã được đưa tới chỗ Lý Vô Tướng, Lý Vô Tướng trực tiếp tuyên bố chuyện này trước mặt giới cao tầng của Hoàng Thiên Các.

Sau khi nói xong đám người Hoàng Thiên Các nhìn nhau, không biết lão các chủ làm vậy là có ý gì.

Nếu là lúc bình thường, để Sở Hưu tới một khu vực làm quận trưởng, chắc chắn mọi người sẽ phản đối.

Đây không chỉ là vấn đề tín nhiệm, còn liên quan tới thực lực, lý lịch các loại. Giao thứ này cho một khách khanh cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, còn vừa mới gia nhập Hoàng Thiên Các, đúng là nói đùa.

Nhưng Thương Ngô Quận lại là củ khoai lang nóng bỏng tay, không ai muốn tới đó.

Cho nên sau khi quận trưởng tiền nhiệm bỏ mạng, Lý Vô Tướng đích thân tới khu vực Nam Man giết chóc một hồi, tuy cũng coi là báo thù nhưng còn chưa lựa chọn quận trưởng kế nhiệm.

Bây giờ ném một khách khanh như Sở Hưu tới đấy, nhìn thế nào cũng giống như đang lừa gạt người ta.

Xung Thu Thủy cũng nhíu mày, không thể hiểu nổi.

Lúc này Lý Vô Tướng quay sang phía Xung Thu Thủy hỏi: “Phó các chủ có dị nghị gì không?”

Xung Thu Thủy lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không, ta đồng ý.”

Sở Hưu là người Lục Tam Kim kéo tới, Lục Tam Kim lại là người của lão các chủ, làm việc cũng thiên về phía Lý Vô Tướng, cho nên có nhìn thế nào cũng thấy hắn và Sở Hưu không phải người chung đường.

Trong thời điểm này lại phái Sở Hưu tới Thương Ngô Quận làm quận trưởng, nếu nói đám người Lý Vô Tướng có ý tốt mới là lừa người mình, hắn cũng chẳng quan tâm.

Nếu đám người Lý Vô Tướng dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì đó lừa gạt Sở Hưu, vậy y sẽ bị lừa cho rất thảm, không khéo đến lúc đó mình có thể lôi kéo y về phe mình.

Cho nên, dù thế nào hắn cũng không có lý do để phản đối.

Thấy không có ai phản đối, Lý Vô Tướng trực tiếp tuyên bố: “vậy được rồi, quyết định như vậy đi, sau này Sở Hưu chính là quận trưởng Thương Ngô Quận của Hoàng Thiên Các chúng ta.”

Nói xong, Lý Vô Tướng gọi riêng Sở Hưu tới, động viên một hồi, nhưng toàn là những lời khách sáo.

Thật ra Lý Vô Tướng cũng không biết nên nói gì.

Vì theo hắn thấy, chiêu này của lão các chủ đúng là lừa gạt người ta, chẳng qua hắn cũng không biết vì sao Sở Hưu lại đáp ứng.

Cho nên hắn chỉ có thể nói vài lời động viên Sở Hưu.

Cuối cùng Lý Vô Tướng đưa cho Sở Hưu một tấm lệnh bài nói: “Đây là mật lệnh của Hoàng Thiên Các ta, cũng là đại diện cho thân phận quận trưởng của ngươi.

Bên phía Thương Ngô Quận ta đã thông báo cho các võ giả bản xứ Hoàng Thiên Các là ngươi đã nhận lệnh. Ngươi cũng có thể mang theo một số võ giả tổng bộ, e là võ giả bên kia không đủ.”

Lý Vô Tướng nói rất uyển chuyển, bên Thương Ngô Quận đâu chỉ là không đủ võ giả, phải nói là thiếu phân nửa số người cần thiết.

Trước đó trong bạo loạn của Man tộc, bên phía Thương Ngô Quận đã tổn thất một số người.

Sau đó các võ giả Hoàng Thiên Các ở Thương Ngô Quận thấy nơi này nguy hiểm nên lao nhao tìm đủ loại quan hệ, xin được triệu hồi về tổng bộ hay điều tới các quận khác, cuối cùng chỉ còn lại một ít người.

Sở Hưu hỏi ngược lại: “Có ai chịu đi không?”

Tuy Lý Vô Tướng không nói rõ nhưng Sở Hưu cũng nghe được ý của hắn.

Biểu cảm của Lý Vô Tướng hơi xấu hổ, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Bảo Lục Tam Kim giúp ngươi chọn vài ngươi, mệnh lệnh của tông môn, không muốn đi cũng phải đi.”

Lục Tam Kim làm việc cũng khá ổn thỏa, Lý Vô Tướng bảo hắn chọn người, hắn trực tiếp lựa chọn trong lực lượng trung kiên của Hoàng Thiên Các, lựa ra hai võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần và hơn mười võ giả cảnh giới Chân Đan cùng đi với Sở Hưu.

Những người này đều lệ thuộc vào phe của các chủ Lý Vô Tướng, tuy nhân số hơi ít, bọn họ cũng có vẻ không được vui, nhưng cấp trên đã có lệnh, bọn họ cũng đành cắn răng chấp nhận.

Trước khi đi, Lục Tam Kim gọi mọi người tới, chỉ vào một người trung niên thân hình cao lớn nói: “Vị này là Tần Chung, từng thủ vệ Hoàng Thiên Các ta hơn năm mươi năm.”

Hắn lại chỉ một lão già tuổi tác hơn lớn nói: “Vị này là Từ Phùng Sơn lão tiên sinh, từng đi theo sáu vị quận trưởng, rất có kinh nghiêm xử lý những chuyện trong giang hồ.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, từ chuyện Lục Tam Kim lựa chọn hai người này có thể thấy hắn rất chú tâm.

Đừng nhìn Tần Chung này chỉ là một võ giả thủ vệ, nhưng trên thực tế người thủ vệ của loại tông môn đỉnh phong như Hoàng Thiên Các nào có ai là hạng tầm thường? Chắc chắn là người có thực lực bất phàm, Tần Chung này cũng là tay chân tốt.

Còn Từ Phùng Sơn, rõ ràng là loại lão nhân có kinh nghiệm giang hồ phong phú.

Có lẽ Lục Tam Kim sợ Sở Hưu không có ‘kinh nghiệm’ quản lý thuộc hạ, sợ y không khống chế được người dưới nên mới phái Từ Phùng Sơn đến.

Hai người kia chắp tay với Sở Hưu hô: “Ra mắt Sở công tử.”

Tuy thái độ của bọn họ khá cung kính nhưng giọng điệu mang chút bất mãn.

Nghĩ lại thì cũng bình thường, Thương Ngô Quận là một hố lửa, ai vào là gặp xui xẻo. Vốn dĩ bọn họ không muốn đi, nhưng kết cục là bị ép đi theo Sở Hưu nhảy xuống hố lửa, có vui mới là lạ.

Sở Hưu cũng chẳng để ý tới chuyện này, hắn chắp tay với Lục Tam Kim nói: “Lục huynh, vậy ta cáo từ.”

Lục Tam Kim gật đầu nói: “Sở huynh lên đường bình an, chúc ngươi mã đáo thành công.”

Sở Hưu dẫn đám người này lên đường, dùng tốc độ nhanh nhất đi thẳng tới Thương Ngô Quận.

Dọc đường tâm trạng đám người Tần Chung và Từ Phùng Sơn không tốt, không có tâm tư trò chuyện với Sở Hưu. Nhưng tương tự Sở Hưu cũng lười nói nhảm với bọn họ, chỉ lo đi đường, chuyện này làm cho Tần Chung và Từ Phùng Sơn trong lòng hơi thấp thỏm.

Tới buổi tối nghỉ ngơi, Tần Chung lặng lẽ tới cạnh Từ Phùng Sơn, âm thầm truyền âm nói: “Từ lão, ngươi nói xem rốt cuộc tiểu tử này định làm gì? Rốt cuộc là bên trên coi trọng hắn, bảo hắn tới Thương Ngô Quận, hay là bên trên có người ngứa mắt với hắn nên điều hắn tới Thương Ngô Quận?”

Từ Phùng Sơn gãi đầu nói: “Lão già ta đây cũng đang thấy khó hiểu.

Trước mắt Thương Ngô Quận đang rất rối loạn, chuyện này thì ai cũng biết, cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không muốn đi, nói chi những người khác.

Nhưng nghe nói vị Sở công tử này là truyền nhân của Cổ Tôn, thân phận cực kỳ cao quý, không lý nào bên trên lại đi lừa gạt một vị truyền nhân của Cổ Tôn cả.

Chúng ta đều là người được Lục hành tẩu đích thân lựa chọn, xem thái độ của hắn, có vẻ như vị này cũng không bị bên trên nhắm vào, đúng là kỳ quái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận