Côn Luân Ma Chủ

Chương 850: Xen vào chuyện của người khác 2



Mặc dù bọn họ không có giao tình sâu sắc với Đường Nha và Nhạn Bất Quy, chẳng qua giờ tất cả đều làm việc dưới trướng Sở Hưu, đương nhiên không thể để mặc Đường Nha chịu chết được.

Ở đây chỉ có mình Thẩm Phi Ưng không hành động.

Đối mặt với tông sư võ đạo đám người này cũng dám động thủ, bọn họ điên rồi chắc? Cho dù Thẩm Phi Ưng muốn thể hiện một chút, nhưng đối mặt với tông sư võ đạo, hắn cũng không có dũng khí xuất thủ.

Phù Vân đạo trưởng thở dài một tiếng, phất trần trong tay trực tiếp vung lên, một luồng cương khí hùng hồn như làn sóng cuốn tới, khí thế kinh người.

Hơn nữa cương khí hùng hồn này còn ẩn chứa một luồng khí tức hòa hợp, chỉ lướt qua đã trực tiếp làm hao mòn thế công của đám người.

Phi đao của Đường Nha rơi xuống đất, cả người cả kiếm của Nhạn Bất Quy cùng bị đánh bay, Triệu Thừa Binh cùng La Tam Thông cũng bị đánh lui.

Cũng may là Phù Vân đạo trưởng không hề nổi sát tâm, nếu không mấy người bọn họ chắc chắn sẽ bị trọng thương.

Vung phất trần lên, Phù Vân đạo trưởng trầm giọng nói: “Chư vị, ta không muốn làm lớn chuyện. Ta vẫn nói câu kia, nếu các ngươi rút lui, chuyện này kết thúc ở đây.”

Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Phù Vân đạo trưởng, ngươi tu đạo nhiều năm như vậy, có biết bí quyết trường thọ là gì không? Đó là đừng xen vào chuyện của người khác!

Làm nhàn vân dã hạc nhiều năm như vậy, giờ phá bỏ chuyện tu hành có đáng giá không?”

Sau khi giọng nói vang lên, thân hình Sở Hưu theo đó bước vào miếu hoang. Chỉ trong chớp mắt một luồng ma khí cường đại bao phủ toàn bộ gian miếu, bầu không khí ngột ngạt ngưng trệ, như nhỏ ra nước.

Đám người Đường Nha sắc mặt không đổi, vì bọn họ biết Sở Hưu chắc chắn đi sau lưng bọn họ.

Còn bên Phương Vân và Trần Hổ đều lộ vẻ cực kỳ thù hận!

Sở Hưu!

Hắn mới là kẻ cầm đầu dẫn tới biến cố của Cự Linh Bang!

Không có Sở Hưu, chỉ mình Thẩm Phi Ưng cho dù có hai lòng cũng không cách nào hại Phương Đại Thông.

Chỉ cần một ngày Thẩm Phi Ưng không tới cảnh giới tông sư võ đạo, hắn chỉ có thể cúi đầu xưng thần trước mặt Phương Đại Thông.

Phù Vân đạo trưởng nhìn Sở Hưu, gương mặt nghiêm nghị, không còn vẻ thoải mái lúc trước.

Khi đối mặt với đám người Đường Nha, Phù Vân đạo trưởng còn có thể ra vẻ cao nhân tiền bối.

Nhưng lúc này đối mặt với Sở Hưu, dưới khí thế và áp lực nặng nề đó, Phù Vân đạo trưởng không dám thả lỏng chút nào.

Hắn chưa từng quen biết với Sở Hưu, nhưng rất trùng hợp, hắn quen biết với không ít người đã chết dưới tay Sở Hưu.

Tỷ như Nhiếp Nhân Long, tỷ như Phương Đại Thông, lại như Chân Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn.

Những người này đều chết dưới tay Sở Hưu, có thể thấy người trẻ tuổi kia kinh khủng tới mức nào, ma uy cường thịnh đến đâu.

Phù Vân đạo trưởng thở dài nói: “Sở đại nhân, ngày trước Phương Đại Thông tham gia liên minh trừ ma, có bị ngươi giết cũng là nhân quả báo ứng.

Nhưng đoạn đường này ngươi giết quá nhiều người, cưỡng ép bao nhiêu tông môn thần phục, chẳng lẽ còn chưa đủ ư?”

Sở Hưu đứng chắp tay, thản nhiên nói; “Đạo trưởng định ra mặt cho bọn họ à? Vừa rồi ngươi bảo thủ hạ của ta thối lui, bọn họ không phải đối thủ của ngươi, cho nên giờ ta đến đây.

Ta cũng cho ngươi một lựa chọn, giao Trần Hổ cùng Phương Vân ra đây rồi thối lui, ta sẽ đáp ứng ngươi, thu tay lại.

Nếu không, vậy đánh thôi. Trấn Võ Đường ta sẽ tiếp tục trấn áp võ lâm Bắc Yên, đến lúc đó số người chết càng nhiều.

Phù Vân đạo trưởng, rốt cuộc hai người chết, hay càng nhiều người chết hơn. Cho ngươi lựa chọn đấy.”

Phù Vân đạo trưởng biến sắc.

Hắn là người không muốn lạm sát kẻ vô tội, không muốn làm người tốt nhưng lại là người tốt.

Tính mạng hai người và một đám người, rốt cuộc nên lựa chọn ra sao? Hy sinh Trần Hổ cùng Phương Vân để cứu những người khác? Vậy có công bằng đối với hai người bọn họ không?

Vấn đề này một khi lựa chọn không tốt sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh của hắn!

Sở Hưu lạnh nhạt nhìn Phù Vân đạo trưởng, y muốn xem xem rốt cuộc vị đạo trưởng này sẽ lựa chọn ra sao?

Thật ra vấn đề này với chân tiểu nhân hay ngụy quân tử đều rất dễ chọn.

Đối với chân tiểu nhân, bọn họ sẽ chọn cách nào có lợi nhất đối với mình. Nếu bọn họ chỉ muốn mượn thân phận Phương Vân để gây chuyện, vậy có thể hoàn toàn không để ý tới tính mạng toàn bộ võ lâm Bắc Yên.

Còn nếu đổi lại thành ngụy quân tử, vậy đối phương chắc chắn sẽ giả bộ khó khăn đắn đo, lựa chọn hy sinh Phương Vân và Trần Hổ, cứu vãn đại đa số người, nhận được thanh danh.

Đáng tiếc, Phù Vân đạo trưởng không phải chân tiểu nhân cũng chẳng phải ngụy quân tử, hắn thật sự là người tốt. Cho nên cảm giác nắm giữ mạng người trong tay như vậy chẳng hề tốt đẹp gì, khiến hắn đắn đo hồi lâu.

Nửa ngày sau, Phù Vân đạo trưởng thở dài một tiếng rồi nói: “Mạng hai người là mạng, mạng nhiều người cũng là mạng. Câu hỏi này của Sở đại nhân quả thật làm khó bần đạo, cho nên bần đạo chỉ có thể đều không chọn!

Nếu bần đạo đã nhúng tay vào chuyện của người khác, vậy chỉ có thể nhúng tay tới cùng!”

Sở Hưu cười cười: “Phù Vân đạo trưởng quả thật trượng nghĩa, vậy được, ta giúp đạo trưởng một tay!”

Dứt lời, Thiên Ma Vũ đã hiện lên trên tay Sở Hưu không biết từ lúc nào, một đao chém ra, hận ý cùng ma khí lập tức xông lên thẳng tới trời, ma uy tràn ngập khắp nơi!

Từ khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo đến nay, thật ra đây là lần đầu tiên Sở Hưu dốc toàn lực xuất thủ.

Lần trước hắn ra tay với Phương Đại Thông, Sở Hưu thậm chí không dùng tới một nửa lực lượng, hôm nay y mới dốc toàn lực ra tay.

Sở Hưu tạm thời không biết thực lực Phù Vân đạo trưởng, có điều y từng nghe tới người này.

Phù Vân đạo trưởng mặc dù là tán tu nhưng truyền thừa của hắn lại là chính tông của Đạo môn, không thể khinh thường. Đồng thời hắn đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo hơn mười năm, tích lũy cực kỳ thâm hậu.

Sau lưng Sở Hưu, đám người Đường Nha cũng dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Sở Hưu.

Bọn họ biết sau khi Sở đại nhân bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, thực lực sẽ tăng vọt về chất, nhưng không ngờ uy thế của Sở Hưu lại mạnh tới mức này.

Phù Vân đạo trưởng vung thanh trường kiếm trong tay lên, chỉ trong chớp mắt, cương khí như mây trôi cuốn tới, đón lấy một đao đột ngột của Sở Hưu. Luồng cương khí đó nhìn như không có thuộc tính gì nhưng thực chất lại ẩn chứa lực lượng âm dương lưỡng nghi, không ngừng hao mòn lực lượng đao chiêu của Sở Hưu.

Một tiếng nổ lớn vang lên, ma khí cương khí bay tứ tán.

Phù Vân đạo trưởng lui lại một bước, gương mặt đầy nghiêm nghị.

Hắn tu luyện võ đạo hơn trăm năm, thế nhưng lực lượng căn cơ còn chẳng mạnh bằng một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi, đây thật sự là đả kích không nhỏ đối với Phù Vân đạo trưởng.

Sở Hưu này có thể dùng thân phận nhánh Ẩn Ma dương danh trên giang hồ, đồng thời còn vượt qua cả thế công liên hợp của võ lâm Chính đạo, quả thật không dễ đối phó.

Cho nên sau khi giao đấu một chiêu, Phù Vân đạo trưởng phẩy thanh phất trần trên tay, cương khí nhu hòa cuốn lấy Trần Hổ cùng Phương Vân.

Hắn không phải tới quyết đấu thắng bại với Sở Hưu mà là để cứu người, chỉ cần không chết người, vậy tất cả đều dễ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận