Côn Luân Ma Chủ

Chương 1855: Đại thế đại tranh bắt đầu 2

Sau khi Phương Ứng Long dứt lời, Lăng Tiêu Vô Cực Ấn hiện lên giữa thành, bắt đầu biến hóa trên không trung, điên cuồng hóa lớn, cuối cùng thậm chí phình to tới mức ngang với Lăng Tiêu Thành, có vẻ cực kỳ khủng khiếp.

La Sơn khẽ cười nói: “Lăng Tiêu Vô Cực Ấn sao? Ha ha!”

Một khắc sau, kiếm khí vạn trượng tỏa sáng ngập trời, tựa như cắt cả thiên địa này thành hai nửa.

Một thanh cổ kiếm cơ lửng giữa không trung, thanh kiếm đó như dung hợp lực lượng sắc bén nhất thế gian này!

“Thông Thiên Kiếm!”

Trong lòng Phương Ứng Long lập tức trầm xuống.

Đương nhiên hắn đã từng nghe danh Thông Thiên Kiếm.

Nhưng Lăng Tiêu Vô Cực Ấn chưa chắc đã kém Thông Thiên Kiếm.

Nhưng mấu chốt là người điều khiển Lăng Tiêu Vô Cực Ấn chỉ là hắn, một Võ Tiên bát trọng thiên. Còn La Sơn điều khiển Thông Thiên Kiếm là cửu trọng thiên.

Chênh lệch một trọng thiên này là khoảng cách mà lá bài tẩy trong tay họ không cách nào bù đắp.

“Lão phu hỏi ngươi một câu cuối cùng, rốt cuộc Lăng Tiêu Tông các ngươi hàng hay không hàng?”

Phương Ứng Long cười một tràng rồi nói: “Hàng? Vạn năm trước và vạn năm sau, Lăng Tiêu Tông ta xưa nay chưa lúc nào hàng!”

Sau khi Phương Ứng Long dứt lời, Lăng Tiêu Vô Cực Ấn trong tay hắn đã mang theo khí thế phá tan sơn hà trực tiếp đập xuống!

La Sơn khẽ thở dài một tiếng, lạnh nhạt nói: “Động thủ!”

Thông Thiên Kiếm lập tức chém ra vạn luồng phong mang, tê thiên liệt địa, phá tan quy tắc.

...

Ngay lúc Lăng Tiêu Tông và Thiên Hạ Kiếm Tông bắt đầu giao thủ, Hoàng Thiên Các và Chiến Võ Thần Tông, Đại Thiên Môn cũng bắt đầu đại chiến.

So với bên phía Lăng Tiêu Thành, Hoàng Thiên Các càng kém cỏi, thậm chí bị người ta đánh tới cửa rồi mới phát hiện ra đối thủ.

Kết quả là trận pháp của Hoàng Thiên Các bị Đào Tiềm Minh của Đại Thiên Môn trực tiếp phá hủy phân nửa, lúc này mới thật sự phản kích được.

Đối diện có tới ba Võ Tiên, đặc biệt là tông chủ Mục Thần Tiêu của Chiến Võ Thần Tông, Xung Thu Thủy vốn không phải đối thủ.

Nếu không nhờ mấy lá bài tẩy mà Hoàng Thiên Các truyền thừa lại, căn bản là bọn họ không thể kiên trì được tới giờ phút này.

Tới cuối cùng, thậm chí Xung Thu Thủy đã vận dụng chí bảo được truyền thừa của Hoàng Thiên Các, Hoàng Thiên Kiếm mới miễn cưỡng đẩy lùi được đối phương, nhưng Xung Thu Thủy đã gần như kiệt sức.

Một trưởng lão đi tới bên cạnh Xung Thu Thủy, hạ giọng nói: “Các chủ, không thủ được!

Trận pháp bị Đào Tiềm Minh phá hủy phân nửa, bây giờ đệ tử Đại Thiên Môn vẫn còn ở ngoài phá trận, tốc độ tu sửa của chúng ta thậm chí không theo kịp tốc độ phá trận của bọn chúng.

Cứ tiếp tục như vậy, đợi trận pháp bị phá vỡ, chúng ta sẽ thật sự bị diệt môn!

Nam Vực tấn công Đông Vực, đây không phải chuyện của một nhà, nhanh chóng cầu viện Côn Luân Ma Giáo và Lăng Tiêu Tông đi!”

Xung Thu Thủy cười đau thương: “Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi.

Chiến Võ Thần Tông và Đại Thiên Môn có thể lặng lẽ không chút tiếng động tới tập kích Hoàng Thiên Các ta, vậy Thiên Hạ Kiếm Tông đâu?

Đại phái nhắm vào toàn bộ Đông Vực chứ không phải nhắm vào mình Hoàng Thiên Các đã suy yếu của chúng ta.

Ta dám cam đoan, bây giờ bên phía Lăng Tiêu Tông và Côn Luân Ma Giáo đã bắt đầu giao chiến rồi.”

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

Ánh mắt Xung Thu Thủy lóe lên vẻ tàn nhẫn.

“Làm sao à? Không còn cách nào khác!

Hoàng Thiên Các ta có sóng gió nào chưa từng thấy qua, chẳng lẽ lại đổ ở đây được?

Xốc lại tinh thần cho ta, chiến đấu tới cùng, chống chọi tới cùng!

Nếu Lăng Tiêu Tông hoặc Côn Luân Ma Giáo chiến thắng, đương nhiên bọn họ sẽ tới giúp chúng ta.

Nếu bọn họ không đến, vậy Đông Vực đã bại, một mình Hoàng Thiên Các ta cũng là một cây làm chẳng nên non.

Bao năm qua, Hoàng Thiên Các ta có đệ tử chết trong chiến đấu chứ xưa nay chưa từng có loại rác rưởi cầu xin tha thứ!”

Sau tiếng rống giận dữ của Xung Thu Thủy, khí thế của toàn bộ Hoàng Thiên Các bỗng chấn động, dựa vào khí thế hùng dũng máu lửa đó lại đánh lui một đợt tấn công của đối phương.

Nhưng ngay chính Xung Thu Thủy không cũng biết, rốt cuộc khí thế đó có thể chèo chống được bao lâu?

Có một điều Xung Thu Thủy đoán sai, đó là lúc này Côn Luân Ma Giáo còn chưa giao thủ với kẻ địch, vì tốc độ của Hàn Giang Thành rất chậm.

Lần này Diệp Duy Không hạ quyết tâm, trực tiếp dẫn toàn bộ võ giả tinh nhuệ của Hàn Giang Thành tới, nhân số chừng mấy ngàn người, khó tránh khỏi ảnh hưởng tới tốc độ.

Nhưng sau khi đi vào khu vực Nam Man, Diệp Duy Không đã cảm thấy không đúng.

Yên tĩnh, quá yên tĩnh.

Vốn dĩ bọn họ định hành quân thần tốc, đi xuyên qua phạm vi thế lực của Sở Hưu, kết quả dọc con đường này lại không gặp bất cứ chống cự nào, người của Côn Luân Ma Giáo đã rút lui từ sớm.

Phương Bạch Độ cau mày nói: “Nhìn vết tích trong những cứ điểm đó, có lẽ người của Côn Luân Ma Giáo đã rút lui từ trước, thậm chí bọn họ rút lui rất trật tự, không chút vội vàng.

Nhưng mấy ngày trước chúng ta mới đến Hàn Giang Thành cơ mà, không phải tin tức bị tiết lộ đấy chứ? Diệp thành chủ, chẳng lẽ trong Hàn Giang Thành của ngươi có gián điệp của Côn Luân Ma Giáo?”

Phương Bạch Độ vốn không muốn tới đối phó với Sở Hưu, hắn là bị ép đi theo.

Lúc này thấy mọi chuyện không đúng, đương nhiên giọng điệu sẽ không khách khí.

Diệp Duy Không hừ lạnh một tiếng nói: “Côn Luân Ma Giáo biết trước thì đã sao? Đứng trước thực lực tuyệt đối, bọn chúng có thể làm gì nào? Bố trí trận pháp cạm bẫy mai phục? Tiểu đạo mà thôi.

Hai vị, đã tới nước này rồi thì các ngươi đừng nghĩ tới chuyện chân trong chân ngoài nữa. Lúc này dốc toàn lực xuất thủ, giải quyết Sở Hưu mới là vương đạo!”

Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai đưa mắt nhìn nhau, đều không nói gì.

Dù sao trận chiến lần này Diệp Duy Không là người dẫn đầu, có một vị cao thủ Võ Tiên thất trọng thiên như hắn, không tới phiên bọn họ làm chủ công.

Đoàn người Hàn Giang Thành đi thẳng tới trước tổng bộ của Côn Luân Ma Giáo, nhưng toàn bộ Côn Luân Ma Giáo không có chút động tĩnh nào.

Diệp Duy Không nhíu mày, đang định bảo trận pháp sư dưới trướng Hàn Giang Thành tới thăm dò trận pháp, ra tay phá trận trước. Nhưng ngay một khác sau, xung quanh lại có vô số ánh lửa xông lên!

Ánh lửa màu trắng như không có chút nhiệt độ nào bao phủ tất cả các võ giả của Hàn Giang Thành, ánh lửa lơ lửng trên không, mọi lực lượng quy tắc xung quanh đều bị ngăn cách, đây chính là Vô Căn Thánh Hỏa của Côn Luân Ma Giáo.

Tập hợp lực lượng trận pháp của hai thế giới cùng với Viên Cát đại sư và tông sư trận đạo Triều Hoàng đồng thời ra tay, hiện giờ khả năng sử dụng Vô Căn Thánh Hỏa của Côn Luân Ma Giáo đã vượt xa năm trăm năm trước.

“Diệp Duy Không, xem ra lúc trước ngươi còn chưa học được bài học, lúc này rồi còn dám tới gây sự với ta.

Nhưng lần này, chắc chắn ngươi chỉ có đi mà không có về!”

Sở Hưu và hàng loạt võ giả Côn Luân Ma Giáo xuất hiện trước cửa lớn, chuẩn bị sẵn trận địa nghênh địch, ánh mắt sâm nghiêm nhìn về phía đám võ giả Hàn Giang Thành.

Đột nhiên từ thợ săn biến thành con mồi, chuyện này khiến đám võ giả Hàn Giang Thành đều bất ngờ, lập tức trở nên bối rối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận