Côn Luân Ma Chủ

Chương 1365: Trở về 1

Trên giang hồ cũng từng có chuyện đột phá khi đang chiến đấu, nhưng đại đa số chỉ phát sinh ở dưới cảnh giới cảnh giới Chân Đan.

Số người trên cảnh giới Chân Đan đột phá trong chiến đấu chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Bất luận cô đọng Võ Đạo Chân Đan, hay rèn luyện Chân Hỏa Luyện Thần, những cảnh giới này đều cực kỳ nguy hiểm, có chỗ nào sai sót dẫn tới thất bại thì tu vi mất sạch.

Cho nên chín thành chính võ giả, hay nói đúng hơn là chỉ cần có điều kiện thì ai cũng tìm nơi an toàn rồi mới tiến hành đột phá.

Trạng thái đột phá khi chiến đấu không ổn định, còn có kẻ địch ở bên cạnh, làm sao bọn họ lại để ngươi yên ổn đột phá được?

Nhưng trạng thái lúc này của Lã Phụng Tiên rất giống với tình cảnh Chân Hỏa Luyện Thần, dùng nội lực chân hỏa rèn luyện nguyên thần rồi tiếp dẫn lực lượng thiên địa.

Nhưng bất luận Lã Phụng Tiên có độ phá hay không, Thủ Chân Tử đều không thể bỏ mặc.

Hắn lập tức lao về phía Lã Phụng Tiên, đám người Thủy Vô Tướng đang định chống trả nhưng bị Thủ Chân Tử lần lượt đánh bay.

Nhưng ngay lúc này, trong vòng xoáy ma khí khổng lồ trên đỉnh đầu Lã Phụng Tiên, một hư ảnh mông lung lại ẩn ẩn hiện hiện.

Hư ảnh đó mặc chiến giáp màu đen, không thấy được khuôn mặt, chỉ có ánh mắt màu đỏ tươi mơ hồ đang nhấp nháy.

Thần binh Vô Song được hư ảnh nắm trong tay, ngửa mặt lên trời hét lớn, mây gió hội tụ, thiên địa biến sắc!

Ma Thần! Lã Ôn Hầu!

Đây là ấn ký cuối cùng mà Lã Ôn Hầu lưu lại trong cơ thể Lã Phụng Tiên, sau khi hắn bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, cuối cùng nó cũng dung hợp triệt để với hắn.

Người khác đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần là rèn luyện nguyên thần của bản thân, mà Lã Phụng Tiên bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần còn rèn luyện cả ấn ký nguyên thần mà Lã Ôn Hầu lưu lại.

Hư ảnh Ma Thần giơ kích đập xuống, ma khí mãnh liệt như muốn xé tan mặt đất, uy thế không thể ước lượng nổi.

Sắc mặt Thủ Chân Tử lập tức thay đổi, chuyển từ công sang thủ, hai tay vận Thuần Dương Cương Khí liên tiếp khắc họa vô số đạo văn Thuần Dương, ngưng tụ thành một tấm vách ngăn trước mặt.

Nhưng một khắc sau, nhát kích đập xuống, đạo văn Thuần Dương thậm chí không ngăn nổi một giây đã ầm ầm tan vỡ!

Thậm chí Thủ Chân Tử cũng bị chiêu kích này đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất cách xa vài trăm trượng, không ngờ lại tạo thành một cái hố lớn.

Thủ Chân Tử giãy dụa bò lên, sắc mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi.

Đòn vừa rồi không phải lực lượng của Lã Phụng Tiên mà là đòn thế mạnh nhất mà Ma Thần Lã Ôn Hầu lưu lại ấn ký.

Cho dù đây chỉ là một ấn ký, Thủ Chân Tử cũng không dễ gì cản nổi.

Lúc này hư ảnh ma thần bắt đầu vặn vẹo trong vòng xoáy ma khí vô biến, cuối cùng toàn bộ tràn vào cơ thể Lã Phụng Tiên.

Chỉ trong nháy mắt, lực lượng và khí thế trên người Lã Phụng Tiên không ngừng thăng hoa, cuối cùng tăng tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mới dừng lại.

Ánh mắt phân nửa chiến trường đều tập trung vào Lã Phụng Tiên.

Bước lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần khi đang giao chiến, chuyện này chẳng khác nào kỳ quan, không ngờ họ lại gặp được.

Mang theo Phương Thiên Họa Kích, thậm chí giờ khắc này Lã Phụng Tiên vẫn còn thấy mơ hồ.

Thật ra hắn còn chưa chuẩn bị tiến vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, phải nói là trước đây hắn đột phá bất cứ cảnh giới nào đều theo hai chữ: tùy duyên.”

Cần tu luyện thì tu luyện, cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.

Cho nên mỗi khi hắn đột phá cảnh giới đều là nước chảy thành sông.

Có lẽ lần này Thủ Chân Tử tạo cho hắn áp lực quá lớn, cho nên Lã Phụng Tiên bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần ngay trong trạng thái này.

Đương nhiên đây cũng là chuyện tốt, bên phía nhánh Ẩn Ma có thêm một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, tuy không thể xoay chuyển càn khôn nhưng có thể giảm bớt vài phần áp lực.

Cho nên Lã Phụng Tiên cũng không quan tâm chuyện mình có thích ứng được lực lượng không, trực tiếp cầm Phương Thiên Họa Kích đánh về phía Thủ Chân Tử.

Trên chiến trường, tuy có Mai Khinh Liên và Lã Phụng Tiên liên tiếp đột phá. Nhưng tình hình chiến sự đã tới nước này, nếu không có chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền xuất thủ, đã rất khó xoay chuyển.

Cho nên thế cục cũng không thay đổi nhiều, nhánh Ẩn Ma vẫn ở thế yếu.

Thương Thiên Lương đã sắp không chịu nổi dưới Thuần Dương Kiếm của Lăng Vân Tử, Ngụy Thư Nhai bị ba võ giả Chân Hỏa Luyện Thần vây công, lúc này cũng không đối phó nổi.

Dù sao tuổi tác của Ngụy Thư Nhai đã không nhỏ, tuy chiến lực kinh người nhưng cứ tiếp tục hao tổn như vậy, hắn sẽ càng lúc càng bị áp đảo.

Trong đám người vây công Ngụy Thư Nhai có cả Vân Mộng Tử của Thuần Dương Đạo Môn.

Thân là người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân của Thuần Dương Đạo Môn năm xưa, Vân Mộng Tử đang ở trạng thái đỉnh phong, cho dù một chọi một với Ngụy Thư Nhai hắn cũng chưa chắc đã thất bại. Nhưng lúc này hắn lại chọn cách phối hợp với người khác vây công Ngụy Thư Nhai, là vì không muốn tổn thất quá nhiều lực lượng.

Tám trăm năm trước, giang hồ triều đình giao chiến hỗn loạn, tình huống nhiều người vây công như vậy còn thường thấy hơn một chọi một nhiều, Vân Mộng Tử cũng thích ứng với phương thức chiến đấu này hơn.

Thấy Ngụy Thư Nhai đã sắp không chống cự nổi, ánh mắt Vân Mộng Tử lóe lên sát khí.

Trường kiếm trong tay hắn tỏa ra một ánh hào quang vàng chóe tinh tế.

Một kiếm điểm ra, không ngờ Thuần Dương Kiếm Khí ngưng tụ một cách quỷ dị, tạo thành sợi tơ kiếm nhỏ bé khó lòng nhận ra, đâm về phía Ngụy Thư Nhai.

Cảm giác được lực lượng này, Ngụy Thư Nhai lập tức biến sắc.

Lão muốn ngăn cản nhưng bị hai người khác chặn lại, bản thân chậm mất một bước. Sợi tơ kiếm kia lại cực kỳ sắc bén, trực tiếp xuyên qua chân khí hộ thể của Ngụy Thư Nhai, đâm vào thân thể lão.

Chỉ trong chớp mắt, sợi tơ kiếm trở thành vật dẫn, Thuần Dương Cương Khí vô tận xuyên vào cơ thể Ngụy Thư Nhai, ầm một tiếng, trực tiếp khiến lão hộc máu bay ngược lại.

Ngụy Thư Nhai kinh ngạc nhìn Vân Mộng Tử, tuy đường lối võ công của hắn rất giống Thuần Dương Đạo Môn, nhưng đấu pháp lại có chỗ khác biệt, thậm chí còn có vẻ âm hiểm.

Lau máu tươi nơi khóe miệng, Ngụy Thư Nhai nhìn xung quanh, cho dù người có sức chiến đấu mạnh nhất trong số họ là Thương Thiên Lương cũng có dấu hiệu thất bại.

Ngụy Thư Nhai thở dài một tiếng, hét lớn: “Lui!”

Vân Mộng Tử hừ lạnh một tiếng nói: “Bây giờ mới nghĩ lui binh, muộn rồi!”

Sau khi dứt lời, lực lượng Thuần Dương vô tận ngưng tụ trên trường kiếm của hắn.

Kiếm này chém xuống, kết quả nhỏ bé tung hoành trăm trượng, như dải lụa múa lượn giữa không trung, dẫn dắt lực lượng thiên địa, hình thành một cơn bão màu vàng chói mắt trực tiếp đánh xuống đầu Ngụy Thư Nhai!

Lúc cần hạ thủ, Vân Mộng Tử cũng không hề do dự, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là đòn tất sát. Vị đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn này khi xuất thủ lại tàn nhẫn chẳng khác nào thích khách.

Trước đó Ngụy Thư Nhai đã nói mình sẽ lưu lại đoạn hậu, che chở cho nhánh Ẩn Ma lần cuối cùng, cũng như năm xưa trên Cửu Thiên Sơn, bốn vị huynh trưởng bảo vệ lão rời khỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận