Côn Luân Ma Chủ

Chương 1942: Lục trọng thiên, cân bằng Âm Dương 2

Nhưng trong con mắt thứ ba này, lực lượng bản nguyên lại cân bằng tới mức hoàn hảo, không thừa không thiếu, hoàn toàn giống với lực lượng bản nguyên âm dương do thiên địa sinh thành đang ở trong cơ thể Sở Hưu.

Cho nên máu thịt con người không cách nào luyện hóa nó, vì nó quá hoàn hảo.

Sở Hưu cũng không luyện hóa được nó, nói chính xác hơn là lực lượng bản nguyên âm dương luyện hóa nó.

Khi ánh sáng hai màu âm dương biến mất, bản thân Sở Hưu cũng bước vào cảnh giới lục trọng thiên.

Đương nhiên đây không phải điều khiến Sở Hưu vui mừng nhất, chuyện khiến y vui mừng là sau khi có con mắt thứ ba này, Sở Hưu có thể mượn tay nó thi triển một phần lực lượng bản nguyên âm dương.

Sẽ không như lúc trước, mỗi khi thi triển Thiên Địa Ma Bàn là phải lo không khống chế được lực lượng mà bị phản ngược lại.

“Chúc mừng giáo chủ, thực lực lại tăng tiến.”

Lục Giang Hà tranh thủ thời gian lên tiếng nịnh nọt đầu tiên.

Những người khác cũng lên tiếng chúc mừng nhưng không quá kích động.

Đương nhiên không phải vì họ không tôn trọng Sở Hưu mà vì Sở Hưu đột phá là chuyện quá thường xuyên, gặp nhiều thành quen rồi.

Ngược lại nếu có ngày nào Sở Hưu kẹt trong một cảnh giới mấy năm, thậm chí hơn mười năm không đột phá, bọn họ mới thấy lo không biết có phải Sở Hưu gặp chuyện gì không.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Được rồi, bây giờ không phải lúc chúc mừng, e là giang hồ này lại sắp thay đổi rồi.

Đại La Thiên hạ giới không phải là mở ra kỷ nguyên mới, phải nói là bây giờ mới là kỷ nguyên mới.”

Trước đó người của Đại La Thiên luôn nói đại thế đại tranh, kỷ nguyên mới, cho dù Sở Hưu đã chạm tới một bộ phận của việc tranh đoạt khí vận, nhưng y vẫn cho rằng điều này chỉ việc các tông môn Đại La Thiên hạ giới, hơn nữa còn do y tạo thành.

Nhưng bây giờ nhìn lại, cái gọi là kỷ nguyên mới không hề đơn giản.

Vô Thượng Thiên Ma rồi Nguyên Thần, ác niệm của Đàm Tông vừa trốn thoát, những thứ này bị chôn dưới hạ giới bao lâu rồi?

Với thực lực của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, có lẽ bọn họ cũng phát hiện, nhưng lại không đào ra, vì không cần thiết.

Nhưng vạn năm rồi vẫn không có ai phát hiện, mà Đại La Thiên vừa hạ giới bọn họ đã lục tục xuất hiện. Đây đã không phải tình cờ, có thể nói là một sự sắp xếp của nhân quả khí vận.

Một lần hai lần còn được, không ai biết sau này còn có thứ gì,. Đối với những kẻ chưa được biết này, Sở Hưu luôn giữ thái độ cảnh giác, đồng thời y quyết định đánh phủ đầu, lại tới Đại La Thiên một chuyến để gặp Thiên Hồn.

Thứ trong Nguyên Thần Cung rất hữu dụng đối với Sở Hưu, nhưng có thể những thứ vô dụng đối với y lại có tác dụng đối với những người khác.

Cho nên phải nhanh chóng đào những thứ đó ra trước, không khéo lại đổi được một số đồ tốt.

Ngoài ra bố trí của Mệnh Hồn trong Hoàng Tuyền Thiên cũng khiến Sở Hưu cảnh giác.

Đối phương không chỉ trộm cắp lực lượng long mạch mà còn có bố trí trong toàn bộ hạ giới.

Thiên Hồn biết những thứ bí ẩn dưới hạ giới ở đâu, chắc chắn Mệnh Hồn cũng biết.

Tuy Sở Hưu không biết rốt cuộc đối phương đang có ý đồ gì, nhưng chỉ cần phá hoại kế hoạch của đối phương, không để đối phương được toại nguyện, làm vậy chắc chắn không sai.

Trong lúc Sở Hưu tới Đại La Thiên, tại một đại điện của Thiên La Bảo Tự, đèn đuốc xung quanh đều bị dập tắt, Hư Vân đang ngồi xếp bằng ở đó.

Nhưng lúc này quanh người hắn không có phật quang, mà là tầng tầng lớp lớp khí đen.

Những luồng khí đen đó bay lượn xung quanh hắn, cuối cùng ngưng tụ thành hình người, hiện lên trước mặt Hư Vân, không ngờ lại là bộ dạng của ác niệm của Đàm Tông, nhưng lúc này thân hình của hắn đã cực kỳ mơ hồ.

Hư Vân nhìn ác niệm của Đàm Tông trước mặt, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Ác niệm của Đàm Tông cười khẽ một tiếng, âm thanh cực kỳ quỷ dị.

“Sai rồi, không phải ta muốn gì mà là ngươi muốn gì.

Nếu ngươi không muốn, vì sao lúc ta nhập vào ngươi, ngươi không nói cho lũ hòa thượng của Thiên La Bảo Tự?

Ác niệm trên người ngươi là mạnh nhất trong số tăng nhân Phật tông mà ta từng thấy, ngươi với ta vốn là cùng một loại người!”

Hư Vân biết ác niệm của Đàm Tông là thứ gì, kẻ này không phải hạng dễ đối phó, thậm chí có thể nói nếu là lúc trước chắc chắn Đại Quang Minh Tự sẽ ra tay phong ấn triệt để, tuyệt đối không để nó ra ngoài hại người.

Nhưng bây giờ Hư Vân lại ngồi đối diện ác niệm của Đàm Tông để bàn bạc chuyện hợp tác, không thể không nói đúng là chuyện châm chọc.

Nhưng Hư Vân không còn cách nào, sau khi gia nhập Thiên La Bảo Tự hắn mới hiểu uy thế của Sở Hưu ở Đại La Thiên mạnh tới nhường nào.

Tuy Thiên La Bảo Tự coi trọng bọn họ nhưng chắc chắn sẽ không vì bọn họ mà ăn thua đủ với Sở Hưu.

Nói một câu không dễ nghe thì giá trị của bọn họ còn chưa nặng đến vậy.

Theo Hư Vân, Rama đã chết một lần, cho nên nhuệ khí của hắn đều bị mài mòn, suốt ngày ở trong Thiên La Bảo Tự tu luyện, quên cả mối thù diệt môn.

Nhưng Rama có thể quên chuyện này chứ Hư Vân thì không!

Nếu thánh địa Phật tông như Thiên La Bảo Tự không giúp được hắn, vậy hắn sẽ nhờ tới ma, cho dù vì chuyện này và lạc lối rơi vào tà đạo cũng không tiếc mình!

Cho nên khi chân linh của ác niệm của Đàm Tông bám lên người hắn, Hư Vân không hề phản kháng, thậm chí còn ẩn giấu giúp ác niệm của Đàm Tông.

Hư Vân thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Nói đi, rốt cuộc ngươi định làm gì?”

Gương mặt ác niệm của Đàm Tông nở nụ cười như có như không nói: “Không phải ta định làm gì mà là ngươi muốn làm gì.

Thứ mà Phật Tổ không thể cho ngươi, ta lại có thể!

Nhưng điểm khác biệt là, trước mặt Phật Tổ thì ngươi chỉ cần thắp hương tụng kinh là được, nhưng ở chỗ ta, ngươi phải đổi lại bằng rất nhiều thứ.

Ta rất công bằng, ngươi trả một phần thì được một phần.

Cho nên, rốt cuộc ngươi muốn gì, và có thể trả được gì?”

“Ta có thể trả bằng tất cả mọi thứ của ta.” Hư Vân nói đầy ẩn ý.

Tụng niệm kinh Phật cả đời, tu luyện võ đạo cả đời, đương nhiên hắn biết tình cảnh của mình ra sao.

Hắn đã nhập ma.

Không phải tẩu hỏa nhập ma mà là rơi vào chấp niệm tâm ma.

Cho dù giết Sở Hưu ngay lúc này, Phật tâm của hắn đã bị hủy, cả đời này không thể trở lại làm Hư Vân của ngày xưa, cho nên hắn còn gì mà không trả được?

“Rất tốt! Thiên địa âm dương, chính tà thiện ác, không có ác thì lấy đâu ra thiện? Đừng lo nghĩ nhiều, thứ mà Thiên La Bảo Tự không thể cho ngươi, ta có thể cho!”

SAu khi ác niệm của Đàm Tông dứt lời, thân thể hắn hoàn toàn dung nhập vào Hư Vân.

Không phải loại dung nhập phụ thể như lúc trước mà như dung hợp với bản thân Hư Vân, trở thành một thể.

...

Trong Linh Tiêu Cảnh ở Đại La Thiên, Thiên Hồn thấy Sở Hưu lại tới, hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi lại tới nữa? Ngươi đã lấy được món đồ trong Nguyên Thần Cung chưa?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Không chỉ lấy được, còn phát hiện một vài thứ.

Không biết Mệnh Hồn dùng thủ đoạn gì mà đưa được những cường giả năm trăm năm đã hồi sinh kia vào trong di tích.

Ta phát hiện ra một kẻ, nhưng không biết trên giang hồ vẫn còn bao nhiêu kẻ khác.

Rốt cuộc hắn định làm gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận