Côn Luân Ma Chủ

Chương 1044: Phương Thất Thiếu lật bàn 1

Trong di tích đã tụ tập hơn mười cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, quy mô này thậm chí đã gần Đại chiến chính ma, khiến những võ giả Huyền Vũ Môn phụ trách phá trận cũng cảm thấy áp lực.

Ngụy Thư Nhai hơi cau mày.

Sau Đại chiến chính ma hắn còn tưởng Ma đạo rốt cuộc cũng ngóc đầu lên được. Nhưng tới giờ hắn mới hiểu, thực chất chỉ có Bái Nguyệt Giáo ngóc đầu lên được mà thôi, vì bọn họ có một cường giả chí cường như Dạ Thiều Nam.

Còn nhánh Ẩn Ma bọn họ mặc dù không bị thương tổn nhưng thực lực lại chỉ có vậy. Cường giả trong giang hồ càng đến càng đông, nhưng người trong Ma đạo đã ít lại càng ít, đại bộ phận là người trong Chính đạo.

Chênh lệch giữa hai giới Chính Ma vẫn rất lớn.

Đúng lúc này rốt cuộc cũng có một đợt người trong Ma đạo tới, có điều người của nhánh Ẩn Ma lại chẳng tỏ thái độ chào đón gì, thậm chí còn căm ghét hơn khi gặp những tông môn Chính đạo, bởi vì đám người này là Tà Cực Tông.

So với kẻ địch, phản đồ lại càng đáng hận.

Tà Cực Tông chỉ có hai người đến, một là Diệp Thiên Tà, một lại là tông chủ Tà Cực Tông, Tà Vương - Thịnh Bắc Hiên.

Thật ra trên giang hồ, đặc biệt là trong mắt tông môn Ma đạo, thanh danh Tà Cực Tông cũng chẳng được tốt.

Theo bọn họ thấy Tà Cực Tông là phản đồ của Côn Luân Ma Giáo năm xưa, hơn nữa Tà Cực Tông nằm nơi Cực Bắc này, ngay trong phạm vi phật quang của Đại Quang Minh Tự, chỉ có thể cúi đầu nhẫn nhịn. Hơn nữa Tà Cực Tông nịnh bợ Bái Nguyệt Giáo, quả thật không có chút tôn nghiêm nào.

Nhưng vẻ ngoài vị Tà Vương - Thịnh Bắc Hiên lại không tệ, hoàn toàn ngược lại với ấn tượng của mọi người về Tà Cực Tông.

Mặc dù tuổi tác Thịnh Bắc Hiên không còn nhỏ nhưng vẫn giữ được dáng vẻ trung niên bốn mươi tuổi. Quan trọng nhất là hắn còn rất anh tuấn, khi còn trẻ thậm chí tuấn tú sánh ngang với đám người Lã Phụng Tiên hay Doanh Bạch Lộc. Cho dù hiện giờ tuổi tác đã cao nhưng lại có thêm chút mị lực thành thục.

“Đông Hoàng đại nhân, lâu rồi không gặp.”

Thịnh Bắc Hiên cười nhẹ chào hỏi một tiếng với Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng phản ứng của Đông Hoàng Thái Nhất lại cực kỳ lạnh nhạt, chỉ gật nhẹ đầu một cái.

Đông Hoàng Thái Nhất thật ra cũng chướng mắt với Tà Cực Tông, đối phương lại dám lén lút dùng mánh lới với Bái Nguyệt Giáo.

Lần Đại chiến chính ma trước Tà Cực Tông thật sự dốc sức ra, phái không ít võ giả tới. Thậm chí ngay người thừa kế Tà Cực Tông là Diệp Thiên Tà cũng được phái tới Tây Sở, nhưng Thịnh Bắc Hiên lại không tới.

Tà Cực Tông làm vậy rõ ràng không định đặt hết tiền cược vào người Bái Nguyệt Giáo.

Đương nhiên hành động này cũng không thể trách móc được. Dù sao trên giang hồ rất ít người không để ý tất cả liều mình được ăn cả ngã về không. Tà Cực Tông có lưu lại chút thủ đoạn cũng rất dễ hiểu, nhưng hành động này vẫn khiến người ta không thoải mái.

Đối diện với thái độ này của Đông Hoàng Thái Nhất, Thịnh Bắc Hiên cũng không để ý, chỉ cười nhẹ, có vẻ rất phong độ.

Có điều lúc này Tần Triều Tiên của Xích Luyện Ma Tông lại cười lạnh một tiếng nói: “Thịnh Bắc Hiên, ngươi thật can đảm, tình hình thế này còn dám đem người thừa kế chưa tới tông sư võ đạo tới. Chẳng lẽ ngươi không sợ hắn chết mất xác trong đó à?”

Thịnh Bắc Hiên cười nói: “Mỗi người tự có cơ duyên, tiểu bối trẻ tuổi không tôi luyện làm sao trưởng thành được? Ngươi hay ta lúc còn trẻ vào sinh ra tử, có hiểm cảnh nào đỡ hung hiểm hơn hiện tại?

Tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng đều đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, đệ tử Tà Cực Tông ta bước ra hành tẩu giang hồ hơi trễ, không bỏ chút công sức ra thì làm sao đuổi theo được?”

Diệp Thiên Tà đứng bên cạnh Thịnh Bắc Hiên hừ nhẹ một cái rồi nói: “Tông chủ, lúc trước nếu không phải ngươi ép ta lâu như vậy, khéo giờ ta đã là cảnh giới Chân Đan rồi.

Cái gì là hạng nhất Long Hổ Bảng, ta thật sự không để vào mắt. Tên Phương Thất Thiếu kia liên tục bị đám người vượt qua, cái hạng nhất Long Hổ Bảng còn nghĩa lý gì nữa?

Lần sau lên bảng ta sẽ không xuất hiện trong Long Hổ Bảng mà là Phong Vân Bảng!”

Sở Hưu nheo mắt nhìn Diệp Thiên Tà, tên này đúng là đáng yêu, ngu ngốc đến mức đáng yêu.

Giờ không tìm được mấy người tự tin tới mù quáng như vậy nữa.

Nhớ lại lúc trước Diệp Thiên Tà là thủ đoạn ẩn giấu mà Tà Cực Tông bí mật bồi dưỡng, ban đầu cũng có biểu hiện cực kỳ kinh người, dùng thân người tu luyện công pháp yêu thú, còn luyện hóa được nội đan Huyết Giao.

Đáng tiếc trong giang hồ thế hệ này, yêu nghiệt thật quá nhiều.

Lúc trước mục tiêu của Diệp Thiên Tà là Trương Thừa Trinh, kết quả ra sao? Trương Thừa Trinh đã sớm bứt xa, tiếp đó Sở Hưu Tông Huyền cũng liên tiếp bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, vứt hắn lại phía sau.

Thế nhưng giờ Diệp Thiên Tà còn coi thường Phương Thất Thiếu, còn muốn bước một bước lên thẳng Phong Vân Bảng, đúng là mơ mộng hão huyền.

Trong thế hệ này trên Long Hổ Bảng chỉ có ba người vừa rời Long Hổ Bảng đã lên Phong Vân Bảng: Trương Thừa Trinh, Sở Hưu cùng Tông Huyền.

Ngay cả Doanh Bạch Lộc còn chưa làm được như vậy, Diệp Thiên Tà vừa vừa chịu thiệt tại Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành giờ lại muốn lên Phong Vân Bảng, đã khó lại càng thêm khó.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên: “Hạng nhất Long Hổ Bảng là vô nghĩa? Ta cũng cảm thấy thứ này vô nghĩa cho nên ta tặng cho ngươi đấy.”

Mọi người nhìn về phía xa, chỉ thấy cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Kiếm Vương Thành, Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly mang theo Phương Thất Thiếu tới. Từ khí tức trên người Phương Thất Thiếu có thể thấy hắn đã bước vào cảnh giới Võ Đạo Chân Đan.

Chuyện Phương Thất Thiếu bước vào cảnh giới Chân Đan, Sở Hưu không hề thấy lạ.

Thiên tư và tiềm lực của hắn không kém hơn Lã Phụng Tiên và Doanh Bạch Lộc. Lý do Phương Thất Thiếu bị bọn họ liên tiếp vượt qua, ngoại trừ do hắn khá lười ra, nguyên nhân chính là cơ duyên và trùng hợp.

Nếu không có chuyện Việt Nữ Cung kích thích, có lẽ Lã Phụng Tiên và Doanh Bạch Lộc cũng không đột phá nhanh như vậy, vẫn phải đợi tới khi nước chảy thành sông.

Thần kiếm Kinh Nghê của Kiếm Vương Thành bị Phương Thất Thiếu tùy ý vác trên vai. Hắn dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn Diệp Thiên Tà, cười lạnh nói: “Tên tạp chủng ngươi tưởng mấy vị khác trên Long Hổ Bảng ăn chay chắc? Để bọn Doanh Bạch Lộc đột phá trước là ta khiêm nhượng. Nếu ngươi không phục, giờ chúng ta đấu thử chút nhé?”

Gương mặt Diệp Thiên Tà lúc trắng lúc đỏ, vừa rồi hắn còn buông lời coi thường Phương Thất Thiếu, kể quả chỉ chốc lát sau Phương Thất Thiếu đã mang tu vi tông sư võ đạo tới, rõ ràng là tát thẳng vào mặt hắn.

Có điều ngại thể diện, Diệp Thiên Tà còn định nói gì đó nhưng lại bị Thịnh Bắc Hiên ngăn cản. Hắn cười khẽ nói: “Phương thiếu hiệp đừng để ý, môn hạ đệ tử trẻ tuổi khí thịnh, không hiểu quy củ.”

Thịnh Bắc Hiên đã nói như vậy, Phương Thất Thiếu cũng không làm khó Diệp Thiên Tà nữa, hắn chỉ đi tới bên cạnh Sở Hưu, nháy mắt nhướn mày nói: “Đời ta ngứa mắt nhất là người anh tuấn hơn ta, với người tuổi đã cao còn anh tuấn như vậy.”

Lã Phụng Tiên lại gần nói: “Phương huynh đang nói ta đấy à?”

Phương Thất Thiếu vẻ mặt buồn bực đẩy Lã Phụng Tiên sang một bên: “Không liên quan gì tới ngươi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận