Côn Luân Ma Chủ

Chương 1129: Tin tức lớn 2

Ngay lúc Diệp Tiêu định liều mạng, một giọng nói âm u vang lên: “Vừa rồi ai nói sẽ giết người của Thanh Long Hội ta?”

Bóng người mặc trường bào đỏ máu hạ xuống giữa không trung, luồng khí tức hùng mạnh đến mức khiến đám người của Vương gia kinh hãi.

Chuyện được đồn đại nhiều nhất trên giang hồ gần đây là gì? Là bộ thủ của Thanh Long Hội Bộ Thiên Nam bị người ta giết chết trong nội loạn, Thanh Long Hội đổi một vị đại long thủ được tín nhiệm.

Còn người trước mắt ăn mặc giống hệt như vị đại long thủ tân nhiệm trong lời đồn.

Nhưng dù thế nào người của Vương gia cũng nghĩ bọn họ chỉ giết một sát Thanh Long Hội hủ nhỏ nhoi thôi, sao lại trêu chọc cả đại long thủ của Thanh Long Hội?

Không đợi người của Vương gia nói gì, Sở Hưu trực tiếp vung tay, vố số huyết ảnh bay ra, tất cả các võ giả Vương gia ở đây sắc mặt lập tức trắng bệch, thân hình liên tiếp ngã xuống.

Trong một chớp mắt, máu tươi trên người bọn họ đã bị rút sạch!

Sở Hưu ném cho Diệp Tiêu một viên đan dược, bảo hắn nuốt vào rồi mới hỏi: “Rốt cuộc ngươi phát hiện ra thứ gì và người của Vương gia bỏ qua cả thân phận Thanh Long Hội của ngươi, ngang nhiên truy sát như vậy?”

Diệp Tiêu hít một hơi rồi mới nói ra những lời kinh người: “Thuộc hạ phát hiện bí mật liên quan tới đại chiến giữa giáo chủ Ma Giáo Độc Cô Duy Ngã và Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ năm xưa!”

Nghe hắn nói vậy, Sở Hưu cũng giật mình.

Phải biết, trận đại chiến giữa Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ trong quá khứ luôn là một câu đố, một câu đố quấy nhiễu giang hồ suốt năm trăm năm.

Vì trận chiến đó quá kịch liệt, vốn không có ai quan sát, cũng không ai dám tới quan sát.

Hơn nữa nghe nói diện tích giao thủ của hai bên cực kỳ rộng lớn, trỉa từ Tây Côn Luân Thiên Môn đến Tây Sở, lại đánh đến Đông Tề, cuối cùng hoàn toàn mất tích, không còn bóng dáng, thậm chí không thấy dấu vết giao thủ.

Chính vì vậy, không ai dám nói Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đã chết.

Lão thiên sư là người cùng thời đại với Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, bây giờ hắn vẫn sống rất tốt, tuy thường xuyên hô hào là bộ xương già của mình không cố được mấy năm, nhưng hắn hô câu này tới hơn trăm năm rồi, thậm chí gần đây còn đánh với Dạ Thiều Nam một trận, chẳng thấy hắn không cố được.

Chắc chắn thực lực của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ cao hơn lão thiên sư, hắn còn chưa chết thì rất có thể bây giờ hai vị này vẫn còn sống.

Chẳng qua đã nhiều năm qua đi, người trong giang hồ cũng từng tìm kiếm, song không thấy bất cứ dấu vết nào để lại, không ngờ bây giờ Diệp Tiêu lại nói mình phát hiện ra bí mật này, hỏi sao Sở Hưu không kinh ngạc cho được? Đặc biệt là chuyện này còn liên quan trực tiếp tới bản thân, có thể nói Sở Hưu là người muốn biết nhất, rốt cuộc Độc Cô Duy Ngã còn sống hay đã chết?

Diệp Tiêu khôi phục tâm trạng, lúc này mới thuật lại tỉ mỉ cho Sở Hưu.

Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, hắn nhận nhiệm vụ của Vương gia đi ám sát một tiểu gia tộc khác là Chu gia, đối phương cũng là gia tộc truyền thừa trận pháp, nhưng đã xuống dốc từ lâu, chỉ dựa vào việc buôn bán một số trận pháp cấp thấp để sống sót.

Đợi tới khi Diệp Tiêu quyết định ra tay giết người, người của Chu gia lập tức đoán ra hắn do Vương gia phái tới, hơn nữa còn tiết lộ bí mật vì sao Vương gia muốn giết bọn họ.

Trước đây tổ tiên của Chu gia và Vương gia đều là đại tông sư trận đạo, hai người thôi diễn trận pháp, cuối cùng cũng tìm ra địa điểm đại chiến cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, hơn nữa còn phát hiện bí mật vì sao cả hai mất tích.

Vì thực lực của Ninh Huyền Cơ và Độc Cô Duy Ngã quá mạnh, mạnh tới mức có thể xé rách hư không.

Vị trí cuối cùng hai người giao chiến lại là nơi không gian yếu kém nhất, dưới chấn động giao thủ của hai người, hư không bị xé nứt, hai người trực tiếp tiến vào một không gian khác, cho nên không để lại bất cứ dấu vết nào.

Những lời mà Diệp Tiêu nói đúng là kinh thế hãi tục, nhưng cũng khá hợp lý.

Con người không thể nào tự dưng lại biến mất, cho dù có biến mất thật cũng phải có dấu vết mới đúng.

Chỉ có tiến vào một không gian khác, như vậy mới hợp lý.

Sở Hưu hỏi: “Vậy sau đó có chuyện gì xảy ra? Vì sao Vương gia và Chu gia không tới đó thăm dò? Sao bây giờ lại lật mặt?”

Diệp Tiêu nói: “Căn cứ theo những gì ta thăm dò được, người của Chu gia nói, tuy không gian kia rất yếu ớt nhưng cũng là một không gian hoàn chỉnh, chẳng qua thực lực của Ninh Huyền Cơ và Độc Cô Duy Ngã quá mạnh cho nên mới cưỡng ép xé rách, cho dù cường giả Thiên Địa Thông Huyền cũng không làm được.

Cho nên bọn họ ghi lại chấn động không gian ở nơi đó, vị trí yếu nhất, các thứ liên quan tới trận đạo, tiếp đó bọn họ trở về nghiên cứu xem làm sao mới phá vỡ được không gian đó.

Vốn dĩ hai bên liên thủ nhưng nghiên cứu cả đời vẫn không thành công.

Hậu nhân của bọn họ vẫn giữ bí mật, tiếp tục nghiên cứu, nhưng lực lượng giữa hai bên đã mất cân bằng, Vương gia xuất hiện liền vài vị tông sư trận đạo, càng ngày càng mạnh, Chu gia lại càng ngày càng yếu.

Tới bây giờ, Chu gia đã thành công trong việc nghiên cứu ra chìa khóa phá vỡ không gian đó, hơn nữa Chu gia tin rằng bọn họ có thể nghiên cứu ra được thì chắc chắn Vương gia cũng có thể.

Nhưng thời gian dài như vậy mà Vương gia vẫn không tới bắt tay hợp tác với họ, hiển nhiên Vương gia đã nổi ý muốn giết người, định xử lý bọn họ, độc chiếm bí mật này.

Trên thực tế, Chu gia suy đoán không sai, Vương gia mời ta đến giết người của Chu gia, sau khi ta tới Chu gia, Chu gia đã tiết lộ tất cả bí mật cho ta, hơn nữa còn giao chìa khóa phá vỡ không gian đó cho ta.”

Nói xong, Diệp Tiêu giao cho Sở Hưu một tảng đá hình tròn, còn có nửa tấm bản đồ.

“Đây là thứ người của Chu gia giao cho ta, hắn nói thất phu vô tội mang ngọc thành tội, Chu gia nên nghĩ tới đạo lý này sớm hơn, vì từ đầu Chu gia đã không có tư cách giữ lại bí mật này.

Bây giờ rốt cuộc bọn họ cũng chế tạo được chìa khóa phá vỡ không gian đó, có thể coi là đã hoàn thành tâm nguyện của tiên tổ, có thể giao ra những thứ này.

Nửa tấm bản đồ này chính là vị trí không gian yếu ớt mà bọn họ tìm được lúc trước, Chu gia và Vương gia mỗi bên một nửa.”

Sở Hưu cầm thứ gọi là chìa khóa lên xem xét, thú này hết sức tròn trịa, bên trên có từng vòng tròn nổi lên như vân tuổi nhưng nhìn kỹ lại thấy nó được dùng trận văn rất nhỏ điêu khắc thành.

Sở Hưu không hiểu trận pháp nhưng thứ này chỉ nhìn là biết không phải vật phàm, huống chi trong tình huống như vậy người của Chu gia sẽ không lừa Diệp Tiêu.

Nói lại thì Chu gia cũng nhìn nhận rất thoáng, bảo vật cỡ này mà nói đưa là đưa được.

Đương nhiên theo Sở Hưu, đến lúc cuối CHu gia đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Trước đó Chu gia còn ôm chút hy vọng về chuyện này nhưng khi thấy Vương gia phái sát thủ tới muốn đuổi tận giết tuyệt mình, Chu gia mới tỉnh ngộ. E là mình giữ lại thứ này không phải bảo vật gì mà là tai họa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận