Côn Luân Ma Chủ

Chương 1954: Đoạt đạo tàng 2

Tất Du Trần nhìn tình cảnh rối loạn ở nơi này, không khỏi lên tiếng hỏi Sở Hưu: “Sở giáo chủ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Đạo tàng của Vạn Đạo Thiên Cung là thuộc về giới Đạo gia ta, là chí bảo đối với Huyền Thiên Cảnh, nhưng đâu có ích gì cho ngươi?

Ngươi chủ tu là ma công, tuy trên người ngươi cũng có một ít vết tích công pháp Đạo gia và Phật tông, nhưng dù sao ngươi cũng không chủ tu công pháp của hai phái này.

Hay là thế này đi, chúng ta đều thối lui một bước.

Ngươi nhường đạo tàng cho ta, sau này ta sẽ đền bù cho ngươi, được không?”

Nếu là Tam Thanh Điện nói câu này, chắc chắn Sở Hưu sẽ đáp ứng.

Sở Hưu muốn đạo tàng là để trao đổi tinh huyết Độc Cô Duy Ngã ở chỗ Tam Thanh Điện.

Nhưng người nói lại là Huyền Thiên Cảnh, trong Huyền Thiên Cảnh không có thứ mà Sở Hưu cần.

Cho nên y chỉ lắc đầu nói: “Tất chưởng giáo, không phải hôm nay ta nhất định phải tranh giành thứ này với ngươi, mà là đạo tàng của Vạn Đạo Thiên Cung rất có tác dụng với ta.

Hay là chúng ta giao dịch, ngươi nhượng bộ, ta lấy đồ ra trao đổi với ngươi?”

Câu này của Sở Hưu là thật lòng, nhưng theo Tất Du Trần thấy Sở Hưu đang nói lấy lệ, cố tình đùa bỡn mình.

Cho nên Tất Du Trần phẫn nộ quát: “Được được được! Sở Hưu, ngươi được lắm!

Đã vậy chúng ta dựa vào bản lĩnh thôi!”

Sau khi thiên địa dứt lời, pháp tướng Huyền Thiên Đế Quân lại hiện lên sau lưng hắn.

Lần này hắc thủy vô biên bao phủ quanh người Huyền Thiên Cảnh Đế Quân, Tất Du Trần giơ tay kết ấn, ép khí huyết bản thân trào ra, máu tươi đỏ rực dung nhập vào hắc thủy, không ngờ lại khiến cho hắc thủy đen bóng có thêm sắc máu lưu chuyển, mang vẻ mỹ lệ kỳ dị.

Ngay sau đó, một chấn động cường đại lan truyền, Hắc Thủy Đế Quân bắt đầu tan rã, lực lượng đó kết hợp với tiểu thế giới xung quanh, không ngờ bắt đầu hấp thu tiểu thế giới của Vạn Đạo Thiên Cung.

Thật ra ban đầu Huyền Thiên Cảnh là tên một bí cảnh.

Huyền Thiên ý chỉ bầu trời màu đen ở phương bắc, đó là một tiểu thế giới hết sức kỳ dị, thiên địa điên đảo, giữa không trung là vô số hắc hủy lơ lửng, có thể phân giải mọi loại lực lượng. Võ đạo của Huyền Thiên Cảnh bắt nguồn từ hắc thủy này diễn hóa ra.

Còn bây giờ hành động của Tất Du Trần là dùng lực lượng bản thân, diễn hóa thành Huyền Thiên Cảnh ngày trước.

Đây là thần thông chí cường mà các thế hệ chưởng giáo nhất định phải biết, cũng là thần thông mà chỉ chưởng giáo mới được nắm giữ.

Huyền Thiên Hóa Giới!

Mọi thứ xung quanh đều bị phân giải đồng hóa, một lần nữa diễn hóa thành Huyền Thiên Cảnh đã bị phá diệt.

Đồng thời hợp thể oán niệm cũng gầm thét lao về phía Sở Hưu, trong làn sương đen là đông đảo tử khí và oán niệm mặt trái, như muốn đồng hóa Sở Hưu.

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng.

Lực lượng bản nguyên âm dương trong cơ thể y được điều động tới cực hạn, ánh sáng âm dương chói mắt lóe lên trong con mắt thứ ba.

Tạo Hóa Âm Dương, Thiên Địa Ma Bàn!

Tiếp đó Sở Hưu chắp tay trước ngực, trong cối xay thiên địa đó, trọc khí lên cao, thanh khí xuống thấp.

Những nơi nó đi qua, mọi thứ đều bị nghiền nát, như muốn phá hủy triệt để cả thiên địa này!

Trước lực lượng cường đại này, hợp thể oán niệm chỉ có nước bị đánh tan, căn bản không cách nào chống cự.

Còn Tất Du Trần cũng cảm nhận được luồng lực lượng này, hắn cũng biến sắc, dốc toàn lực thi triển Huyền Thiên Hóa GIới, để cho thế giới hắc thủy chống chọi lại lực lượng mài mòn của Thiên Địa Ma Bàn mà không bị hủy diệt.

Cuối cùng lực lượng của Thiên Địa Ma Bàn cũng bị ép phải tiêu tán, nhưng không đợi Tất Du Trần phản kích, lực lượng xung quanh lại lập tức biến đổi, trở thành nóng rực.

Thiên địa dung hợp rồi vỡ vụn, âm dương quy về hỗn độn.

Tạo Hóa Hồng Lô!

Ngày trước Sở Hưu nhận được bản nguyên âm dương, hơn nữa lĩnh ngộ được dung hợp, thật ra là ngộ được hai loại thần thông.

Thiên Địa Ma Bàn, Tạo Hóa Hồng Lô.

Cái trước dùng lực lượng âm dương nghiền nát vạn vật, cái sau tái hiện tạo hóa hỗn độn, tái tạo thế giới.

Xưa nay Sở Hưu chưa từng dùng thần thông sau, không phải y không muốn dùng mà là không dùng được.

Sử dụng cái sau thì phải dùng cái trước điều động lực lượng âm dương phá tan vạn vật quy tắc, sau đó mới có thể tái diễn Tạo Hóa. Nhưng trước đó Sở Hưu còn chưa thể khống chế được được Thiên Địa Ma Bàn, sau khi thi triển thức thần thông này lực lượng của hắn sẽ tiêu hao sạch sẽ, thậm chí có thể còn bị phản ngược lại, đâu còn lực lượng sử dụng Tạo Hóa Hồng Lô.

Chỉ có lúc này, Sở Hưu khống chế triệt để lực lượng của Thiên Địa Ma Bàn, y mới yên tâm sử dụng thần thông này.

Toàn bộ đại điện phủ kín mảnh vỡ của các loại lực lượng bị phá nát.

Có cương khí chân khí, có chấn động bão táp, thậm chí có cả lực lượng quy tắc bị xé thành mảnh vỡ, tất cả đều lơ lửng trong đó.

Theo ấn quyết của Sở Hưu được thi triển, những lực lượng này như bị chứa trong một lò lửa cực lớn, bắt đầu tái tạo.

Hỗn độn sơ khai, diễn hóa thế giới, còn trong hỗn độn này bất cứ thứ gì cũng là nhiên liệu, nhiên liệu cho Tạo Hóa Hồng Lô này!

Sở Hưu cố gắng lắm mới mở miệng nói được: “Dạ giáo chủ, lão thiên sư, mau lấy đạo tàng và các công pháp khác!”

Dưới Tạo Hóa Hồng Lô vô biên đó, hai luồng sương mù hỗn độn bao phủ lấy người Dạ Thiều Nam và Lăng Tiêu Thành, cũng chỉ có họ mới có thể tùy ý di chuyển trong Tạo Hóa Hồng Lô này.

Khi khí tức nóng bỏng xung quanh bắt đầu luyện hóa mọi thứ thành hỗn độn, sắc mặt hòa thượng Long Đồ đã hoàn toàn hoảng loạn.

Lực lượng này của Sở Hưu cường đại tới mức có thể lập tức giết chết hắn, hắn dùng thủ đoạn gì đi nữa cũng không chống nổi.

Hắn không muốn chết!

Nói chính xác hơn, hắn đã chết một lần.

Hồn phách trầm luân trong biển máu Hoàng Tuyền, hắn không muốn nếm lại cảm giác đau đớn vô biên vô tận đó nữa.

Cho nên sau khi vị kia vớt hắn ra, giao thân thể lại cho hắn, hòa thượng Long Đồ năm trăm năm đã chết, mọi ân oán hận thù năm trăm năm đều tan thành mây khói. Hắn hoàn toàn thần phục, chỉ vì hắn không muốn chết thêm lần nữa!

Còn bây giờ chứng kiến tử vong sắp tới, hòa thượng Long Đồ cắn răng một cái, lấy ra một thanh cốt kiếm, tạo thành một khe hở không gian, định bỏ trốn theo đường đó.

Thanh cốt kiếm này có thể tùy ý xé rách không gian, dịch chuyển bản thân và lực lượng.

Nhưng khuyết điểm duy nhất là nó chỉ có thể mở được hai cánh cửa.

Cánh cửa đầu tiên là để bọn họ vượt qua phong tỏa trận pháp, đến khu vực long mạch hoặc tới vực trung tâm của long mạch hay đến vị trí như Vạn Đạo Thiên Cung để thực hiện nhiệm vụ.

Còn cánh cửa thứ hai phải sử dụng ở nơi rất đặc biệt, mở lại đường về Hoàng Tuyền Thiên, hơn nữa mỗi lần chỉ đi được một người.

bây giờ hắn dùng thanh cốt kiếm này ở chỗ khác, vậy hắn cũng không thể trở lại Hoàng Tuyền Thiên.

Nhưng đã tới nước này rồi, hắn cũng chẳng thể nghĩ nhiều, hắn không muốn chết thêm lần nữa!

Hòa thượng Long Đồ xé rách không gian bỏ trốn, nhưng Tất Du Trần không may mắn như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận