Côn Luân Ma Chủ

Chương 1823: Mượn đường

Nếu lão man vương trước mặt có biểu hiện như man tộc bình thường, Sở Hưu có vô số thủ đoạn để lừa gạt.

Nhưng vị trước mắt đã lăn lộn ở Đại La Thiên vô số năm, đi khắp cả bốn vực, còn ở lại trong các đại phái như Hoàng Thiên Các, Thiên Hạ Kiếm Tông, Cực Lạc Ma Cung và Linh Bảo Quan lâu như vậy, có thể thấy thủ đoạn và tâm trí ra sao.

Hơn nữa chắc chắn thực lực của đối phương cũng cực kỳ khủng khiếp.

Sở Hưu không thể nhìn ra cảnh giới của đối phương, ít nhất cũng từ thất trọng thiên trở lên, lại phối hợp với thân thể cường đại của man tộc, chiến lực tệ nhất cũng có thể sánh vai với Võ Tiên bát trọng thiên.

Dưới loại thực lực áp đảo hoàn toàn này, còn giở kế vặt mới là không biết điều, chẳng bằng như hiện tại, trực tiếp nói thẳng ra.

Còn lão man vương nghe Sở Hưu nói vậy cũng cả kinh.

Đương nhiên hắn biết Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đại diện cho điều gì.

Người trẻ tuổi trước mặt đã tham gia vào tranh đấu giữa Thiên La Bảo Tự và Phạm Giáo, thậm chí còn tự mình ra tay, hành động này lớn mật vượt ngoài tưởng tượng của lão man vương.

Lão man vương trầm ngâm một hồi rồi gõ cái ghế xương rồng bên dưới, trầm giọng nói: “Chỉ là mượn đường, đối với lão phu thì không có gì lớn, nhưng đối với ngươi lại cực kỳ quan trọng.

Dựa theo quy củ của nhân tộc, ngươi nhận được bản nguyên thì phải trả bấy nhiêu.

Ta có thể cho ngươi mượn đường, nhưng ngươi có thể trả ta thứ gì?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Tiền bối muốn gì? Chỉ cần tại hạ làm được, chắc chắn sẽ không chậm trễ.”

Lão man vương giơ hai ngón tay ra, trầm giọng nói: “Hai chuyện, rất đơn giản.

Thập Vạn Đại Sơn không phải là ta có thể quyết định. Thuộc hạ của ngươi nhân số đông đảo, muốn đi qua toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn để tới Tây Vực, sẽ vòng qua mấy bộ lạc. Cho dù ta có lên tiếng, ngươi cũng phải thể hiện thực lực của mình, để tộc trưởng và tế ti của các bộ lạc khác chứng kiến.

Ngươi cũng biết quy củ của bộ tộc ta rồi đấy, nắm tay ai to thì người đó có tiếng nói. Bây giờ ngươi và dũng sĩ tộc ta đánh một trận, thắng thì mới có thể tiến hành bước tiếp theo.

Còn chuyện thứ hai ư, ta muốn hơi nhiều. Binh khí, chiến giáp, vật liệu trận pháp, thuốc trị thương. Tất cả những tài nguyên mà võ giả cần có thì ta đều muốn!

Đương nhiên ta không lấy không của ngươi, ta có thể đem đặc sản trong Thập Vạn Đại Sơn ra trao đổi với ngươi, cứ dựa theo giá cả bình thường là được.”

Sở Hưu nghe vậy sửng sốt nhưng lập tức gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”

Thấy Sở Hưu đáp ứng nhanh chóng như vậy, lão man vương cũng thầm kinh ngạc, vì Sở Hưu đáp ứng quá đơn giản.

Nhiều năm qua, tuy những đại tông môn ở bên ngoài cũng có trao đổi với man tộc, nhưng bọn họ sợ man tộc quật khởi nên luôn khống chế số lượng, thậm chí còn ức hiếp man tộc đầu óc ngu si, coi đồ thứ phẩm là đồ tốt.

Dù sao hai bên cũng thuộc hai phe khác nhau, lão man vương cho rằng chắc chắn Sở Hưu sẽ hạn chế số lượng, không ngờ y lại đáp ứng nhanh chóng như vậy, nhanh chóng tới mức chính hắn cũng không dám tin.

“Chẳng lẽ tiểu hữu định lừa ta? Định mượn đường xong rồi quỵt nợ?” Lão man vương thần sắc bất thiện nhìn Sở Hưu.

Sở Hưu cười khổ nói: “Tuy tiếng tăm của Sở Hưu ta trong Đại La Thiên không được tốt, nhưng dù sao cũng là người nổi tiếng nói lời giữ lời, sao lại làm chuyện như vậy được?

Huống chi đây không phải chuyện lớn gì. Hiện giờ tất cả binh khí chiến giáp của bộ lạc Hắc La đều bắt nguồn từ tay ta. Thậm chí vật liệu chiến giáp của các bộ tộc khác xung quanh bộ lạc Hắc La cũng do ta đưa ra, bây giờ chỉ thêm một đối tượng trao đổi mà thôi, sao ta phải quỵt nợ?”

Lão man vương hỏi ngược lại: “Ngươi không sợ tộc ta lớn mạnh rồi uy hiếp tông môn các ngươi à?”

Nghe lão man vương hỏi vậy, Sở Hưu mới hiểu tâm trạng của đối phương.

Y không phải người Đại La Thiên, người ra tay tàn sát những man tộc này không phải y, đương nhiên không quan tâm chuyện này.

Nhưng Sở Hưu sẽ không nói chuyện này, y chỉ trầm giọng nói: “Man tộc nhân tộc, thật ra trong mắt ta vốn là một nhà, nào có uy hiếp với không uy hiếp gì?

Tiền bối xuất thân man tộc, nhưng bây giờ ngươi có khác gì những cường giả Võ Tiên của nhân tộc ta?

Tuy chúng ta tới từ hai thế giới khác nhau nhưng vốn là đồng tông đồng nguyên, giữa các tông môn còn có vô số chém giết, chẳng lẽ lại để ý tới chém giết giữa hai tộc hay sao?

Người khác nghĩ sao thì ta không biết, nhưng đối với Sở Hưu ta, trong mắt ta chỉ có hai loại người, bằng hữu và kẻ địch.

Phạm Giáo ba lần bảy lượt muốn đuổi giết ta, bọn chúng chính là kẻ địch.

Bộ lạc Hắc La làm việc cho ta, bộ lạc La Sơn của tiền bối cho ta mượn đường, vậy thì là bằng hữu của ta.

Đã là bằng hữu, sao ta phải lo chuyện uy hiếp?”

Nghe Sở Hưu nói vậy, lão man vương vẫn luôn bình tĩnh nhưng lúc này trong lòng lại có phần kích động.

Hắn là người của man tộc, thật ra khi gia nhập tông môn nhân tộc cũng không có ý đồ gì tốt, chỉ mang thái độ gián điệp, định học trộm công pháp nhân tộc và luyện đan luyện khí rồi phản công nhân tộc.

Nhưng thời gian ở Linh Bảo Quan, hắn đã được sư phụ và các sư huynh sư đệ trong Linh Bảo Quan cảm hóa. Những đồng môn trông thiếu đứng đắn nhưng lại thân thiết hơn cả người nhà đã hóa giải hoàn toàn thù hận và thành kiến giữa hai tộc trong lòng hắn.

Nhưng đợi tới khi hắn trở lại bộ lạc La Sơn, hắn mới biết không phải chỉ mình hắn mới có thành kiến.

Man tộc vẫn căm thù nhân tộc, muốn đoạt lại đất đai gia viên của mình. Nhân tộc thì coi man tộc là dã thú man di mọi rợ, lúc nào cũng đề phòng bọn họ quật khởi.

Sở Hưu là người đầu tiên mà hắn thấy không có thành kiến gì về man tộc.

Tuy lão man vương không biết ý nghĩa thật sự trong lời nói của Sở Hưu, nhưng hắn có thể cảm giác được Sở Hưu thật sự không có địch ý và cảnh giác đối với man tộc.

Lão man vương thở dài một tiếng nói: “Trong Đại La Thiên hiện giờ, người có suy nghĩ như tiểu hữu rất hiếm thấy.”

Không biết vì sao Sở Hưu đột nhiên cảm thấy thái độ của lão man vương đối với y bỗng trở nên hiền lành hơn hẳn.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Không có ai là suy nghĩ giống hệt nhau. Thật ra tại hạ cũng rất nghi hoặc, dường như tiền bối không có nhiều địch ý với nhân tộc.”

Lão man vương khẽ lắc đầu nói: “Tộc ta không tự cố gắng, có địch ý cũng vô dụng.

Xưa nay tộc ta luôn oán hận nhân tộc cướp đi lãnh thổ của chúng ta, tàn sát tộc nhân của chúng ta.

Những quãng thời gian sống ở Linh Bảo Quan, ta cũng nghĩ thông, nhân tộc xuất hiện thật ra cũng khiến tộc ta tiến thêm một bước.

Vạn năm trước tộc ta ra sao, có lẽ ngươi không thể tưởng tượng nổi.

Khi đó tộc ta ngu muội vô tri, chém giết vật lộn với hung thú và thiên địa, cả cuộc đời chỉ có hai chuyện, sinh sản và giết chóc.

Giết chóc hung thú, giết chóc giữa các bộ lạc, thậm chí coi chuyện giết chóc làm niềm vui, lựa chọn cường giả.

Một khi gặp ngày làm lễ tổ tiên và thần linh, thậm chí còn hiến tế người sống, tanh máu tàn nhẫn, chẳng trách lúc đó nhân tộc coi chúng ta như dã thú.

Bây giờ đã một vạn năm trôi qua, thật ra tộc ta đã tiến bộ hơn nhiều, ít nhất không tùy ý giết chóc, coi đó là thú vui. Chúng ta theo đuổi lực lượng chứ không phải giết chóc tanh máu.

Tương tự, chúng ta cũng hiểu được, các bộ lạc là cùng một tộc, nên giúp đỡ lẫn nhau.

Cho nên mới nói nhân quả số mệnh, theo ta thấy nhân tộc xuất hiện như là thiên đạo tuần hoàn, là kiếp nạn, là thiên địa này đang trừng phạt hành động ngu muội vô tri của chúng ta năm xưa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận