Côn Luân Ma Chủ

Chương 1905: Thỏa hiệp trao đổi 1

Võ Tiên của Thiên La Bảo Tự không có kẻ yếu.

Địa Tạng Các còn là một trong những các viện mạnh nhất của Thiên La Bảo Tự, Tế Không tuy đã già nhưng vẫn rất mạnh mẽ, lực lượng nội tình lại càng thâm hậu.

Tuy vài quyền với lực lượng cực hạn từ Pháp Thiên Tượng Địa của Sở Hưu khiến hắn khá chật vật nhưng chưa thật sự bị thương.

Pháp tướng Địa Tạng Vương Bồ tát khổng lồ kia vắt ngang thiên địa, bất cứ quy tắc nào cũng bị trấn áp triệt để.

Địa Tạng Trấn Ngục!

Đây cũng là một trong những thần thông truyền thừa của Địa Tạng Các trong Thiên La Bảo Tự, uy lực cường hoành bá đạo tới cực hạn, hoàn toàn không tương xứng với thân hình gầy yếu của Tế Không.

Pháp Thiên Tượng Địa nghênh tiếp thần thông cường đại Địa Tạng Trấn Ngục, một là thần thông lực lượng cực lớn, một là thần thông bá đạo có thể trấn áp vô số quy tắc, hai bên giao chiến bất phân thắng bại.

Sở Hưu khẽ nhíu mày, thực lực của Tế Không này vượt ngoài tưởng tượng của y.

Võ Tiên thất trọng thiên duy nhất mà Sở Hưu từng giao thủ chỉ có Phương Đạo Trần và Mộ Bạch Sương.

Mộ Bạch Sương là kiếm khách tiêu chuẩn, võ đạo sắc bén đơn thuần, Sở Hưu là loại võ đạo bách biến linh hoạt, giao chiến với Mộ Bạch Sương không phải chuyện khó khăn gì.

Còn lực lượng của Phương Đạo Trần lại là tinh xảo nhập vi, tuy có thể làm tới mức độ dùng lực lượng quy tắc bày trận, nhưng biến hóa lực lượng không đủ, Sở Hưu hoàn toàn có thể dùng lực phá vạn pháp.

Chỉ có Tế Không này là cực kỳ khó đối phó, cả lực lượng nội tình lẫn khả năng khống chế quy tắc đều đạt tới thất trọng thiên đỉnh phong, giao chiến với Pháp Thiên Tượng Địa mà hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.

Sở Hưu nheo mắt, gần như đồng thời y và Tế Không cùng thu hồi thần thông.

Nếu đôi bên đã ngang cơ, vậy tiếp tục sử dụng thần thông chỉ là lãng phí lực lượng, không có bất cứ ý nghĩa nào.

Ngay sau đó, vòng tay Lục Đạo Luân Hồi bên tay phải của Sở Hưu bừng sáng, Lục Đạo Sa Bà Chúng Diệu Hoa Luân được thi triển, bao phủ lấy Tế Không, lực lượng vòng xoay Lục Đạo Luân Hồi điên cuồng chuyển động vây giết.

Tế Không cau mày, đương nhiên hắn nhận ra căn cơ của thức công pháp này là công pháp Phật tông của Thiên La Bảo Tự hắn, nhưng hắn mới chỉ đọc được điển tịch nói về lực lượng Lục Đạo Luân Hồi chứ hiện tại trong Thiên La Bảo Tự hầu như không có ai tu hành.

Cảm nhận được lực lượng trong Lục Đạo Luân Hồi, Tế Không tụng niệm kinh văn, lực lượng quy tắc trong người hắn được kinh văn ảnh hưởng, không ngờ lại xoay tròn, hóa thành một trận thế, ngăn cản lực lượng Lục Đạo Luân Hồi lôi kéo và vây giết.

Địa Tạng Bản Nguyện Kinh!

Tế Không đã niệm kinh văn này cả đời, từ khi chưa biết võ công hắn đã niệm, khi bước vào cảnh giới Chân Đan vẫn niệm, niệm tới tận cảnh giới Võ Tiên, khiến cho lực lượng trong kinh văn đã tương hợp với quy tắc thiên địa, tạo thành một loại tương tự như thần thông nhưng không phải thần thông.

Thấy cục diện lại giằng co, Sở Hưu thu hồi Lục Đạo Sa Bà Chúng Diệu Hoa Luân, đao bên hông rời vỏ, một đao chí cường vừa mang theo ma khí vô biên chém ra, Thôn Thiên!

“Trấn!”

Tế Không quát lớn, tay niết phật ấn, dùng lực lượng cực mạnh ngưng tụ Phật ấn chữ vạn, đối phó với đao chiêu của Sở Hưu.

Nhưng ngay sau đó ma khí trên đao chiêu Thôn Thiên lại xoay chuyển như vật sống, hóa thành ma ảnh khổng lồ, trực tiếp bao phủ lấy Tế Không, ăn mòn lực lượng quanh người hắn.

Lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma, sinh tử tạo hóa luân chuyển, có thể đồng hóa bất cứ dị chủng nào.

Nhưng quanh người Tế Không lại hiện lên vô số Phạm văn màu vàng, phật quang xông thẳng tận trời, đối phó với lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma kia.

Đó là Bất Diệt Kim Thân, hơn nữa còn là Bất Diệt Kim Thân tu luyện tới cực hạn, uy lực có thể so với thần thông!

Tế Không vóc dáng gầy gò đấm ra một quyền, lực lượng cô đọng tới cực hạn, xuyên qua ngăn cản của thần thông, thân hình nhanh chóng thối lui, thu liễm lực lượng, trầm giọng nói: “Sở giáo chủ, chúng ta không phân thắng bại, tạm thời dừng tay đi.”

Lúc này bên ngoài Tế Không tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã đầy kinh ngạc.

Hắn kinh ngạc không phải vì lực lượng của Sở Hưu mà là thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của Sở Hưu.

Cách này không thắng được ngươi thì ta dùng cách khác, từ lúc giao chiến tới giờ Sở Hưu đã đổi bao nhiêu thủ đoạn? Thần thông hay võ kỹ cường đại đều có, hơn nữa Tế Không còn biết Sở Hưu còn hai loại thần thông cường đại có thể coi là lá bài tẩy mà y vẫn chưa vận dụng.

Còn đánh tiếp, Tế Không không biết Sở Hưu còn bai nhiêu thủ đoạn, nhưng chiêu thức của hắn đã hết.

Hơn nữa còn đánh tiếp, vạn nhất hai bên giao chiến nảy lửa, cuối cùng tới mức liều mạng, vậy không có lợi.

Sở Hưu cũng dừng tay, y lạnh nhạt đáp: “Nếu đã là hòa, vậy Tế Không đại sư định làm thế nào? Có rút lui không?”

Tế Không quay đầu lại nhìn Hư Vân không cam lòng và Rama vẻ mặt lạnh nhạt, nếu rút lui e là hai vị này sẽ thật sự thất vọng về Thiên La Bảo Tự.

Tề Thiện thiền sư đã nói, bọn họ nhất định phải nắm được võ giả hai phái này, hơn nữa phải đối xử công bằng, thậm chí bồi dưỡng bọn họ như đệ tử chân truyền của Thiên La Bảo Tự, cho nên nhất định phải khiến bọn họ quy thuận.

Mình bỏ đi như vậy không chỉ mất mặt mà rất dễ làm cho Hư Vân và Rama có thành kiến về Thiên La Bảo Tự.

Tế Không trầm giọng nói: “Sở giáo chủ, hôm nay bần tăng dẫn người của Thiên La Bảo Tự tới không phải để quyết chiến sinh tử với ngươi, nhưng cũng không phải đi dạo.

Trụ sở của Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện ngày trước nhất định phải lấy lại. Ngươi ra giá đi, Thiên La Bảo Tự ta đồng ý lấy bảo vật ra đổi lại.

Theo ta được biết, ngươi giữ lại hai nơi này cũng vô dụng.

Đại Quang Minh Tự đã thành phế tích còn Tu Bồ Đề Thiền Viện có thuộc tính không tương hợp với Côn Luân Ma Giáo của ngươi, bây giờ chỉ có số ít đệ tử Côn Luân Ma Giáo trấn giữ ở đó.”

Sở Hưu khẽ nhíu mày, y không ngờ Tế Không lại nói vậy.

Nếu là trao đổi, vậy không phải không thể.

Đương nhiên quan trọng là nhìn bộ dạng đó của Thiên La Bảo Tự, có lẽ rất coi trọng người của hai phái Hư Vân và Rama, cho nên dù có phải trả giá đắt cũng muốn bọn họ quy thuận.

Nếu mình không đáp ứng, e là bọn họ sẽ tiếp tục dây dưa.

Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nghĩ ra điều gì, y suy nghĩ rồi trầm giọng nói: “Không phải không thể trao đổi, thứ mà ta muốn rất đơn giản. Trong trận chiến năm trăm năm trước chắc các vị cũng gom góp được tinh huyết của vị kia.

Tuy ta không biết các ngươi thu gom được bao nhiêu, nhưng chắc chắn số lượng không ít. Chỉ cần năm mươi giọt, ta sẽ trả lại Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện cho các ngươi.”

Thật ra trạng thái hiện tại của Sở Hưu là cảnh giới cao hơn lực lượng nội tình.

Khi y giao thủ với các cao thủ thất trọng thiên, trong người còn bản nguyên âm dương cho nên lĩnh ngộ của y đối với quy tắc đã tới trình độ rất cao.

Nhưng bây giờ lực lượng của y lại không theo kịp cảnh giới lĩnh ngộ của Sở Hưu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận