Côn Luân Ma Chủ

Chương 1980: Thất trọng thiên

Lực lượng của long đan tuy cứng cỏi nhưng được Vô Căn Thánh Hỏa nung chảy, dần dần hòa tan.

Lúc này long hồn cũng bị vòng tay Lục Đạo Luân Hồi mài mòn chân linh, chỉ còn lại lực lượng nguyên thần đơn thuần.

Sở Hưu vung hai tay, lực lượng quy tắc được dẫn tới, đồng thời truyền vào trong cơ thể mình. Chỉ trong chớp mắt, lực lượng cường đại nhập thể, thậm chí khiến thân thể cực kỳ cứng cỏi của Sở Hưu xuất hiện từng vết rạn, khiến y ngửa đầu lên trời hét dài, nhưng lại bộc phát ra một tiếng long ngâm ngập trời.

Con mắt thứ ba giữa mi tâm Sở Hưu mở ra, lực lượng bản nguyên âm dương trấn áp thân thể mình, cuối cùng cũng làm cho vết rạn được chữa trị, đồng thời lực lượng quy tắc cường đại quấn quanh người Sở Hưu.

Không biết bao lâu sau, càng lúc xung quanh Sở Hưu càng có nhiều lực lượng quy tắc, người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy không gian mười trượng xung quanh như tách khỏi thế giới này, địa phong thủy hỏa, đủ loại lực lượng xoay vòng, cuối cùng ầm một tiếng, toàn bộ bộc phát, cột sáng chiếu rọi tới tận chân trời!

Toàn bộ dãy núi Côn Luân nghênh đón một trận tuyết lở khổng lồ, nhưng bây giờ trong Côn Luân Sơn vốn không có bao nhiêu đệ tử, bên ngoài càng không một bóng người, cho nên Sở Hưu có thể tùy ý bộc phát lực lượng.

Võ Tiên cửu trọng thiên, thật ra theo Sở Hưu, ba tầng đầu, ba tầng giữa và ba tầng cuối như ba ngưỡng cửa.

Bây giờ Sở Hưu bước vào Võ Tiên thất trọng thiên, có thể nói là đã bước vào ngưỡng cửa cuối cùng, cứ tăng thêm một tầng thì lực lượng nội tình chênh lệch càng lớn.

Đương nhiên nhiều này cũng mang ý nghĩa Sở Hưu muốn bước lên bát trọng thiên thì hoặc là làm theo các Võ Tiên khác, bế quan với đơn vị là năm, thậm chí là chục năm; hoặc phải kiếm được càng nhiều linh vật chí bảo, dựa vào ngoại lực để thăng cấp.

Chỉ tiếc là thứ như vậy bây giờ cũng cực kỳ khó tìm, Sở Hưu đã đào gần hết nội tình của Thiên Hồn rồi.

Bước một bước ra khỏi đỉnh núi Côn Luân, toàn bộ Côn Luân Sơn đều cực kỳ yên tĩnh.

Số đệ tử ở lại trấn thủ ở đây rất ít, hầu hết đều đang bế quan, cho dù có nghe thanh thế mà Sở Hưu tạo thành cũng không dám tới xem.

Trong quá khứ khi Sở Hưu đột phá, hầu như đều có bọn Lục Giang Hà hay Mai Khinh Liên ở bên cạnh bảo vệ, khi thấy Sở Hưu thăng cấp là đều chúc mừng vài câu.

Hôm nay mình đã đột phá nhưng lại không có âm thanh chúc mừng của bọn họ, Sở Hưu bỗng cảm thấy không quen.

Đương nhiên Sở Hưu cũng không phải loại người phô trương thanh thế ham hư vinh, thấy xung quanh không có ai, y trực tiếp đạp lên không bước đi, tới trước sơn môn Côn Luân Ma Giáo, nơi đó còn có hai đệ tử canh gác.

“Giáo... giáo chủ...”

Thấy Sở Hưu từ trên không hạ xuống, hai đệ tử canh gác kinh hãi đến mức không nói nổi thành lời.

Sở Hưu vung tay lên nói: “Ta bế quan bao lâu rồi?”

Lúc luyện hóa tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã thì Sở Hưu còn có ý thức, y chỉ mất không đến một tháng là luyện hóa xong.

Nhưng khi luyện hóa long đan và long hồn, sự chú ý của Sở Hưu đều tập trung vào việc hấp thu lực lượng luyện hóa, lại thêm Côn Luân Sơn quanh năm tuyết phủ, y thật sự không chú ý tới thời gian.

Đệ tử Côn Luân Ma Giáo canh gác lập tức trả lời: “Bảy tháng lẻ chín ngày bốn canh giờ.”

Sở Hưu kinh ngạc nhìn đệ tử kia, Côn Luân Ma Giáo đúng là lắm nhân tài, vị này còn nhớ rõ cả số canh giờ.

Sở Hưu vỗ vai hắn nói: “Không tệ, lần sau thay ca lĩnh thêm một phần đan dược.”

“Đa tạ giáo chủ!” Đệ tử kia lập tức kích động không thôi.

Sau khi Sở Hưu đi khỏi, đệ tử kia mới vỗ ngực thở phào một cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Một đệ tử khác kinh ngạc nói: “Ngươi sao vậy? Giáo chủ vừa khen thưởng ngươi cơ mà, sao ngươi còn lo lắng thế?”

“Vừa rồi hình như ta tính sai số canh giờ.”

“Thế sao ngươi còn trả lời nhanh chóng với chắc chắn như vậy?”

“Giáo chủ tra hỏi, ấp a ấp úng thì còn ra thể thống gì? Hơn nữa nếu giáo chủ biết, sao phải hỏi chúng ta?”

“...”

Tuy canh giờ bị sai nhưng thời gian bảy tháng vẫn đúng, Sở Hưu cũng không ngờ lần này mình lại bế quan lâu như vậy.

Sau khi trở lại phân điện Nam Man, mấy vị đã đạt tới cảnh giới Võ Tiên trừ Lục Giang Hà đều đang bế quan.

Tên Lục Giang Hà này không bế quan không phải vì muốn ở lại trong phân điện Nam Man chủ trì đại cục, chỉ đơn giản là hắn bị nhốt suốt năm trăm năm, có ám ảnh đối với chuyện bế quan, thà chém giết với dùng ngoại lực thăng cấp chứ không muốn thành thật đi bế quan.

Cho nên Sở Hưu đành gọi Lục Giang Hà tới hỏi: “Gần đây trên giang hồ có sóng gió gì không?”

Lục Giang Hà gãi đầu một cái, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta thật sự không chú ý, giáo chủ chờ chút đã, ta tìm người hỏi xem.”

Nói đoạn, Lục Giang Hà lập tức cho người gọi Viên Cát đại sư còn đang bố trí trận pháp đến, bảo hắn thuật lại mọi chuyện diễn ra trong thời gian vừa qua.

Sở Hưu cũng bó tay: “Người khác đều bế quan, chỉ có ngươi nhàn rỗi, kết quả hỏi ngươi ngươi cũng không biết?”

Lục Giang Hà vội vàng nói: “Ta cũng đâu có nhàn rỗi, thời gian vừa qua ta vẫn luôn dạy dỗ thủ hạ mà.

Những đệ tử đó là căn cơ của Thánh Giáo ta, cần bồi dưỡng kỹ lưỡng.”

Viên Cát đại sư ở bên cạnh thận trọng nói: “Mấy tháng nay trên giang hồ vẫn khá bình tĩnh, chỉ có một số chuyện nhỏ thôi.

Huyền Thiên Cảnh đã gia nhập Tam Thanh Điện, tuyên bố bên ngoài là Huyền Thiên Cảnh chủ động.

Còn có Hư Vân và Rama song song bước lên Võ Tiên, trở thành đệ tử nòng cốt của Thiên La Bảo Tự.

Đại Quang Minh Tự đổi thành Đại Quang Minh Các, Hư Vân làm thủ tọa.

Tu Bồ Đề Thiền Viện vẫn là Tu Bồ Đề Thiền Viện, Rama là thủ tọa.

Bốn tháng trước Tinh Hà Võ Viện chiêu mộ đệ tử, có xung đột với Tắc Hạ Võ Viện, Trần Thanh Đế đại nhân ra mặt trấn áp, Ngụy lão mời Chân Vũ Giáo tới giảng hòa, hai bên đều thối lui một bước.

Nhưng sự tồn tại của Tắc Hạ Võ Viện xung đột trực tiếp với Tinh Hà Võ Viện. Trước đây Tắc Hạ Võ Viện có tiếng tăm, lại thêm Thánh Giáo chúng ta gia nhập, ảnh hưởng nghiêm trọng tới kế hoạch chiêu mộ đệ tử của Tinh Hà Võ Viện, sau này có lẽ sẽ càng nhiều mâu thuẫn xung đột.”

Sở Hưu hiểu rõ, gật nhẹ đầu, đa số mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của y, thời gian vừa qua cũng khá yên bình.

Còn mâu thuẫn giữa Tinh Hà Võ Viện và Tắc Hạ Võ Viện, khi Sở Hưu nhúng tay vào khí vận Đông Tề, y đã nghĩ tới. Nhưng đây là chuyện không có cách nào.

Khí vận của Đông Tề không phải của mình y, Côn Luân Ma Giáo nhúng tay vào chắc chắn sẽ gây ra kết quả như vậy.

Nhưng Mạnh Tinh Hà không có mặt, Phương Đạo Trần cũng không dám làm lớn chuyện, đôi bên thối lui một bước là phương thức giải quyết tốt nhất.

Bây giờ Sở Hưu có thể nói hơi ngang tàng là, cho dù có làm lớn chuyện thì người lo lắng cũng không phải y mà là Phương Đạo Trần.

Sở Hưu nói với Viên Cát đại sư: “Giúp ta tìm hai vị của Phong Mãn Lâu tới đây, cả Tư Không Đàm của Thần Cơ Môn nữa.”

Lục Giang Hà ở bên cạnh kinh ngạc nói: “Ngươi tìm hai tên này làm gì?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Nhờ bọn họ hỗ trợ tìm một số thứ.”

Với thực lực hiện tại của Sở Hưu, muốn nhanh chóng tăng cường tu vi, y chỉ nghĩ ra bản nguyên âm dương.

Trong bản nguyên Ma đạo thì Sở Hưu nắm giữ bản nguyên Ma đạo của Hạ Phàm Thiên, Mệnh Hồn nắm giữ bản nguyên Ma đạo của Hoàng Tuyền Thiên và Đại La Thiên, Thượng Phàm Thiên không rõ tung tích.

Trong bản nguyên cực dương, Sở Hưu nắm giữ bản nguyên cực dương của Thượng Phàm Thiên, bản nguyên của Đại La Thiên ở chỗ Phạm Giáo, Hạ Phàm Thiên không rõ tung tích.

Nơi như Hoàng Tuyền Thiên có bản nguyên cực dương hay không thì Sở Hưu không biết, nhưng cho dù có thì Mệnh Hồn cũng nắm giữ rồi.

Cho nên bản nguyên chưa biết nơi hạ lạc chỉ còn có bản nguyên Ma đạo của Thượng Phàm Thiên và bản nguyên cực dương của Hạ Phàm Thiên.

Lực lượng của mỗi loạn bản nguyên riêng lẻ có thể bộc phát ra sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, lực lượng của hai luồng bản nguyên hợp nhất, hóa thành bản nguyên âm dương nối liền đầu đuôi, càng thêm kinh khủng.

Đặc biệt là Sở Hưu còn có con mắt thứ ba, không như ngày xưa vừa nhận được bản nguyên, chỉ có thể bị động chịu đựng.

Nếu bây giờ có bản nguyên âm dương, Sở Hưu tự tin mình có thể lấy được càng nhiều lực lượng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận