Côn Luân Ma Chủ

Chương 1583: Thất Đại Hạn

Không phải già yếu ở bề ngoài mà là già yếu về khí tức, như mặt trời xế chiều sắp xuống núi.

Thấy Sở Hưu tới, câu nói đầu tiên của lão các chủ chính là; “Gần đây Vô Tướng áp lực quá cho nên hơi hấp tấp vội vã, ngươi đừng oán trách.

Ta cũng biết quy củ của Cổ Tôn, có thể không xuống núi thì tận lực không xuống núi.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Đa tạ lão các chủ đã thông cảm. Thật ra nếu có thể trợ giúp Hoàng Thiên Các, ta cũng muốn góp sức giúp đỡ.”

lão các chủ thở dài lắc đầu nói: “Ai cũng nói Hoàng Thiên Các là lầu cao sắp sụp, nhưng ta không tin.

Bao năm qua, Hoàng Thiên Các đã trải qua bao nhiêu kiếp nạn mà không sụp đổ. Lần này, ta tin Hoàng Thiên Các cũng không ngã xuống.

Sở Hưu, bên khu vực Nam Man ngươi làm rất tốt, Thương Ngô Quận đã cực kỳ vững chắc, bên phía tổng bộ Hoàng Thiên Các cũng có thể bớt chút công sức sang làm những chuyện khác.

Nhưng ta còn một nghi vấn, nghe nói Hàn Giang Thành chiêu mộ ngươi, sao ngươi không đáp ứng? Chắc ngươi cũng nhìn ra, so với Hàn Giang Thành thì đúng là Hoàng Thiên Các ta như mặt trời sắp lặn vậy.”

Đương nhiên Sở Hưu không thể nói là mình muốn chiếm núi xưng vương ở khu vực Nam Man.

Trầm ngâm trong chốc lát, Sở Hưu nói: “Chi phái của ta tam tu Đạo Phật Ma, cho nên tin tưởng nhân quả.

Ta từ Đế La Sơn Mạch đi ra, nơi ta tới đầu tiên là Phương Lâm Quận của Hoàng Thiên Các, sau đó dọc đường gặp Lục huynh, trợ giúp Hoàng Thiên Các trong trận tỷ võ. Nhân quả của ta đã gắn với Hoàng Thiên Các.

Nếu đã là nhân quả, vậy không cách nào cự tuyệt.

Rèn luyện nơi hồng trần, thứ cần rèn luyện chính là đạo tâm.

Hàn Giang Thành hứa hẹn quyền thế phú quý, ta không quan tâm. Đã vậy gia nhập Hàn Giang Thành còn vi phạm bản tâm của ta, vì sao ta phải làm vậy?"

Nghe Sở Hưu nói xong, lão các chủ có vẻ rất hài lòng gật đầu nói: “Trong thế hệ thanh niên của Hoàng Thiên Các, người có năng lực chỉ có ngươi và Tam Kim.

Ngày trước có Mạnh Tinh Hà giúp Diệp Duy Không thành lập Hàn Giang Thành. Sở Hưu ngươi cũng không kém gì Mạnh Tinh Hà.

Ta không hy vọng ngươi có thể giúp Tam Kim tới như vậy, chỉ hy vọng ngươi giúp hắn giữ vững Hoàng Thiên Các là được.

Đi thôi, lão già ta dông dài quá rồi, chắc các ngươi cũng thấy chán. Tất cả đi xuống đi.”

Sau khi đi khỏi, Lục Tam Kim mới thở dài một tiếng nói: “Thật ra trong Hoàng Thiên Các, lão các chủ mới là người lo lắng nhất.

Bằng không với tuổi tác của lão các chủ, hiện giờ hoàn toàn có thể về hưu, không quan tâm tới bất cứ sự vụ gì của tông môn. Kết quả một khi Hoàng Thiên Các xảy ra đại sự, vẫn phải nhờ lão các chủ ra mặt giải quyết.”

Nói đến đây, Lục Tam Kim cũng thấy oán hận Lý Vô Tướng.

Mấy năm qua, nếu không phải Lý Vô Tướng không cách nào chống đỡ cho Hoàng Thiên Các, Hoàng Thiên Các đã chẳng lưu lạc tới nước này.

Sở Hưu đành an ủi: “Yên tâm, Hoàng Thiên Các truyền thừa ít nhất cũng vạn năm, không dễ dàng sụp đổ vậy đâu.”

Sau khi trò chuyện vài câu, Sở Hưu dẫn đám người Lục Giang Hà rời khỏi.

Dọc đường, Lục Giang Hà tặc lưỡi thở dài nói: “Tiểu tử tên Lục Tam Kim kia đúng là không tệ, có nhãn lực, biết làm người.

Nhưng ta thấy Hoàng Thiên Các này không chống cự được bao lâu nữa đâu.

Đợi tới khi Hoàng Thiên Các hoàn toàn sụp đổ, ngươi cũng nên chuẩn bị một chút đi, ví dụ như tự lập ở Thương Ngô Quận chẳng hạn.”

“Ồ? Sao ngươi lại khẳng định Hoàng Thiên Các sẽ sụp đổ?”

Lục Giang Hà bĩu môi khinh thường nói: “Có cái gì mà bản tọa chưa từng thấy? Thật ra một tông môn cường đại hay suy sụp, đương nhiên cũng có liên quan tới thực lực hiện tại của tông môn đấy, nhưng còn liên quan tới lòng người trong tông môn, hơn nữa điều này lại rất quan trọng.”

Nói đến đây, ánh mắt Lục Giang Hà ẩn hàm thâm ý: “Lòng người trong Hoàng Thiên Các đã tan rã, mọi người ai tự quét tuyết trước cửa nhà nấy. Tông môn như vậy có thể tồn tại tiếp mới gọi là lạ. Nhìn đi, bây giờ chỉ cần có cơ hội, không chừng Hoàng Thiên Các sẽ phải đối mặt với biến cố rất lớn.”

Sở Hưu như có suy nghĩ, gật nhẹ đầu.

Tuy đa số thời điểm Lục Giang Hà có vẻ rất không đáng tin cậy, nhưng hắn có đủ tư cách nhận xét như vậy.

Thân là đường chủ Huyết Ma Đường năm xưa, Lục Giang Hà đã thấy, thậm chí tự tay giết chết vô số cao thủ đại phái, tông chủ chưởng môn. Cho dù hắn chưa từng trải qua những chuyện này nhưng đã chứng kiến nhiều lần.

Đương nhiên chuyện này không liên quan mấy tới Sở Hưu, Thương Ngô Quận đã được y gây dựng vững chắc như tường đồng vách sắt.

Quyền lợi của đám người Từ Phùng Sơn bị tước đoạt, đồng thời các vị trí mấu chốt trong Thương Ngô Quận cũng được đưa tới tay những thuộc hạ tâm phúc của Sở Hưu.

Quan trọng nhất là, ngay cả khu vực Nam Man cũng bị Sở Hưu nắm trong tay, cho nên có Hoàng Thiên Các hay không cũng không mấy ảnh hưởng tới Sở Hưu.

Hoàng Thiên Các còn thì y có thể khoác tấm da hổ Hoàng Thiên Các, mượn danh bọn họ. Dù sao Hoàng Thiên Các cũng là một trong những tông môn đỉnh cấp lâu năm nhất tại Đại La Thiên, sẽ thuận tiện hơn nhiều so với việc tự thành lập tông môn.

Nếu Hoàng Thiên Các không còn, Sở Hưu trực tiếp chia đất xưng vương, tạm thời không xảy ra chuyện.

Cho dù y đắc tội với Hàn Giang Thành, Hàn Giang Thành cũng e ngại vị ‘Cổ Tôn’ sau lưng y, tạm thời không đụng tới y.

Sau khi trở lại Nam Man, đám người Sở Hưu lại tiếp tục bế quan.

Đặc biệt là Sở Hưu, y cần tiêu hóa những thứ mình đọc được trong Hoàng Thiên Các.

Kinh nghiệm chiến đấu thì Sở Hưu không thiếu, thứ y thiếu chỉ là kinh nghiệm liên quan tới cảnh giới võ đạo và tu hành.

Tất cả những ghi chép đó đều là của cường giả võ tiên nhiều đời trong Hoàng Thiên Các. Tạm thời Sở Hưu chưa chạm tới ranh giới của cảnh giới này, cho nên những thứ họ lưu lại tuy rất giá trị nhưng cũng khá huyền ảo, đủ cho Sở Hưu tu luyện một thời gian.

Còn có Diệt Địa trong Thất Đại Hạn, Sở Hưu cũng muốn nắm giữ thức đao pháp này ngay trong lần bế quan hiện tại.

Tuy trước đó Sở Hưu đã học được Phá Hải, có một chút cơ sở, nhưng uy lực của Diệt Địa lại khác hẳn Phá Hải, đao pháp ý cảnh cũng bất đồng, cần học tập lại từ đầu.

Cứ như vậy, lần này Sở Hưu bế quan liền bốn tháng. Vốn dĩ y còn định thử trùng kích lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ngưng tụ lĩnh vực thành công, ai ngờ ngay lúc này Từ Phùng Sơn lại gõ cửa mật thất bế quan.

Sở Hưu mở cửa cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Trước đó Sở Hưu đã căn dặn, lần bế quan này rất quan trọng, nếu không có chuyện gì cấp bách thì đừng tới quấy rầy y.

Tốt nhất Từ Phùng Sơn đừng có tới vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.

Lúc này sắc mặt Từ Phùng Sơn rất phức tạp, có đau buồn, có không thể tin nổi, còn có vẻ hoang mang.

Thấy Sở Hưu, Từ Phùng Sơn dừng một chút rồi mới nói: “Đại nhân, tổng bộ Hoàng Thiên Các đưa tin, lão các chủ qua đời. Tất cả quận trưởng đều phải về Hoàng Thiên Các tham gia tang lễ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận