Côn Luân Ma Chủ

Chương 1799: Lăng Tiêu Vô Cực Ấn

Âm Đà La không hứng thú về cái chết của Tân Già La, thật ra hắn cũng không mấy hứng thú về Sở Hưu. Thứ khiến hắn thật sự hứng thú là ngọn lửa diệt thế.

Tu vi của hắn lúc này đã không kém gì vị tiền bối Shiva Điện đã nghiên cứu ra ngọn lửa diệt thế, nhưng phương thức vận dụng ngọn lửa diệt thế ban sơ là ở trong Đại Hắc Thiên Thần Cung.

Đám người ai cũng có tâm tư riêng trực tiếp lên đường, Phương Bạch Độ nghi ngờ nói: “Mộ Kiếm Tôn, chúng ta vượt giới ra sao?”

Mộ Bạch Sương chỉ về phía đông nói: “Đương nhiên là cứ thế đi qua, chẳng lẽ ngươi chưa từng tới Đông Vực à?”

Phương Bạch Độ nói: “Đương nhiên ta từng tới Đông Vực rồi, nhưng chúng ta cứ thế đi thẳng sang à? Không đi vòng hay che giấu chút ư?”

Mộ Bạch Sương lạnh nhạt nói: “Chúng ta chỉ ra tay với một mình Sở Hưu chứ không phải ám toán tông chủ Lăng Tiêu Tông, sao phải phiền toái như vậy?”

Nghe Mộ Bạch Sương nói vậy, Phương Bạch Độ cũng bó tay.

Thường nghe võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông làm việc thẳng thắn quá mức, hôm nay coi như hắn đã được chứng kiến.

Nhưng cũng không sao, thực lực của bọn họ cộng lại đã rất khủng khiếp, cho dù tấn công Lăng Tiêu Tông cũng đủ rồi.

Còn lúc này bên ngoài biên giới Nam Man, Sở Hưu cho người tản ra, tránh cho lúc giao chiến lực lượng của cường giả cảnh giới Võ Tiên lan tới bọn họ.

Sau khi Sở Hưu về được hai ngày, đám người Phương Ứng Long đã tới, nhưng nhìn thứ bọn họ chuẩn bị, ngay cả Sở Hưu cũng kinh ngạc.

Chẳng trách Nam Vực thực lực tổng cộng còn mạnh hơn Đông Vực nhiều mà không gióng trống khua chiêng tấn công Lăng Tiêu Tông, hóa ra là vì Lăng Tiêu Tông còn con át chủ bài như vậy.

Trừ phi làm như lần trước, đám người ở trong động thiên phúc địa, tất cả bao vây Phương Ứng Long. Bằng không nếu ở trong phạm vi Đông Vực, đặc biệt là trong Lăng Tiêu Tông, muốn giết Phương Ứng Long không hề dễ, hắn có thể giết một vị cường giả cửu trọng thiên đỉnh phong.

Sở Hưu đợi ở biên giới khoảng mấy ngày thì đám người Mộ Bạch Sương mới xuất hiện.

Nhưng khi thấy Sở Hưu đứng chờ ở đây, đám người Hứa Thiên Nhai đều biến sắc.

Bọn họ không tin đây là trùng hợp, ngược lại đồng loạt nhìn sang phía Mộ Bạch Sương.

Bọn họ mới bàn bạc về chuyện này ở Thiên Hạ Kiếm Tông, sao Sở Hưu lại biết trước.

Lúc này Mộ Bạch Sương lại cực kỳ lạnh nhạt, hắn cau mày nói: “Xem ra Thiên Hạ Kiếm Tông ta vẫn có gián điệp của tông môn khác, lần thanh tẩy mười năm trước vẫn không dọn dẹp sạch sẽ được.

Chắc ngươi cũng biết mục đích chúng ta tới đây hôm nay, nhưng ngươi vẫn ở đây, chắc là có chỗ dựa?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Chư vị bố trí đội ngũ xa hoa như vậy tới gây sự với ta, nếu ta không chuẩn bị khác nào tự chui đầu vào chỗ chết?’

Ba người Phương Ứng Long không hề che giấu, sau khi dứt lời bọn họ đã lập tức xuất hiện sau lưng Sở Hưu.

Mộ Bạch Sương khẽ nhíu mày, đám người Đông Vực này đúng là đoàn kết. Trước đây còn nghe nói Sở Hưu có chút mâu thuẫn với Lăng Tiêu Tông, không ngờ bây giờ bọn họ lại ra tay vì Sở Hưu.

Hứa Thiên Nhai căm hận nói: “Chư vị Lăng Tiêu Tông, chúng ta không nhắm vào Đông Vực, sao các ngươi phải khổ sở ra mặt ngăn cản?

Trong Đại La Thần Cung, tên Sở Hưu kia giết đệ tử của chi phái chúng ta, chúng ta chỉ tới báo thù riêng, đòi là công bằng mà thôi!”

Phương Ứng Long lạnh nhạt nói: “Lăng Tiêu Tông ta nợ ân tình của Sở Hưu, cho dù thế nào cũng phải trả lại ân tình này. Ngăn các ngươi lại chính là trả ân tình.”

Sở Hưu mỉm cười chế nhạo: “Đám Cổ Tôn các ngươi đúng là yếu kém, trong Đại La Thần Cung tranh đấu chém giết, không bàn sinh tử, huống chi bọn họ còn là truyền nhân của Cổ Tôn.

Kết quả hiện tại người thì đã chết, các ngươi lại tới gây sự với ta, quy củ của chi phái Cổ Tôn đều bị các ngươi coi như đánh rắm?”

Hứa Thiên Nhai căm tức nhìn Sở Hưu: “Đệ tử của ta đã chết, còn quan tâm tới quy củ quái gì? Sở Hưu, chi phái Trấn Long Thần Tướng thề không chết không thôi với ngươi!”

Phương Bạch Độ ở bên cạnh kéo hắn lại, trầm giọng nói: “Quy củ là thiết lập cho người sống chứ không phải cho người chết.

Ai bảo hôm nay chúng ta ra tay là báo thù cho đệ tử? Chúng ta được Thiên Hạ Kiếm Tông mời tới, như vậy không được ư?”

Hứa Thiên Nhai tính cách lỗ mãng, một khi nổi giận là chẳng quan tâm tới gì khác.

Nhưng Phương Bạch Độ vẫn có chừng mực, hành động của bọn họ hôm nay đúng là vi phạm quy củ của các chi phái Cổ Tôn, tuy không tới mức có người đến gây sự với bọn họ, nhưng nói thì dễ mà nghe thì khó.

Sở Hưu lắc đầu nhìn về phía Phương Ứng Long nói: “Phương tông chủ, nhiều cường giả cảnh giới Võ Tiên như vậy mà chẳng ai cần thể diện, ta cũng chẳng có cách nào, giao cho các ngươi.”

Phương Ứng Long gật đầu, trầm giọng nói: “Chư vị, bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, rời khỏi Đông Vực, nếu không có lẽ các ngươi không còn cơ hội đi khỏi đâu.”

Mộ Bạch Sương nhíu mày nói: “Ồ? Ta muốn thử xem.”

Nói đoạn, Mộ Bạch Sương, Âm Đà La và Lăng Thiên Kiếm Tôn - Thịnh Cửu Uyên; ba người đồng loạt đứng dậy.

Hai Võ Tiên thất trọng thiên cộng thêm Âm Đà La có thực lực giết chết Võ Tiên thất trọng thiên, đối đầu với một Võ Tiên bát trọng thiên là Phương Ứng Long, đúng là không sợ đối phương.

Nhưng ngay lúc này Phương Ứng Long, Tần Bách Nguyên và Lệnh Hồ Tiên Sơn, ba người đồng thời kết ấn. Chỉ trong chớp mắt một cơn động đất khiến toàn bộ Nam Man rung chuyển.

Cảm nhận được chấn động cường đại này, đám người Mộ Bạch Sương đều biến sắc.

Rốt cuộc là thứ gì mà gây ra chấn động lớn như vậy?

Chẳng lẽ Lăng Tiêu Tông lại xuất hiện một vị cường giả đỉnh cao Võ Tiên cửu trọng thiên?

Không đợi bọn họ phản ứng lại, mặt đất trước mắt đã xuất hiện một kẽ nứt.

Một đại ấn cao mấy trăm trượng từ dưới đất hiện lên, như một ngọn núi nhỏ.

Đại ấn kia trắng phau, như được tạo từ bạch ngọc, bên trên khắc họa vô số long văn, còn có đủ loại phù văn lấp lóe hào quang rực rỡ.

Quan trọng nhất là lực lượng của đại ấn kia vốn là lực lượng thiên địa, đại diện cho thiên địa của Đông Vực, hội tụ lực lượng cường đại của long mạch.

Ngay cả Sở Hưu chứng kiến thứ này cũng phải kinh hãi.

Trước đó y đã biết về nó nhưng không ngờ cái ấn này lại ‘lớn’ như vậy.

Có điều ngay khi thấy nó, Sở Hưu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Thật ra Vô Căn Thánh Hỏa của Côn Luân Ma Giáo bọn họ cũng giống như Lăng Tiêu Vô Cực Ấn của Lăng Tiêu Tông, đều là dị bảo mà quy tắc thiên địa cụ thể hóa lưu lại.

Nhưng Lăng Tiêu Vô Cực Ấn được sư tổ của Lăng Tiêu Tông luyện hóa nên có thể sai khiến tùy ý.

Còn Vô Căn Thánh Hỏa trừ Ngụy Thư Nhai có thể dựa vào lực lượng đồng nguyên tạm thời dẫn dắt, người khác không cách nào vận dụng.

Vậy mình có thể nghĩ cách sử dụng Vô Căn Thánh Hỏa, chế tạo thành bảo vật như Lăng Tiêu Vô Cực Ấn không?

Sở Hưu liên tưởng miên man ở đây là vì y vốn không lo chuyện đám người Phương Ứng Long không ngăn được.

Phương Ứng Long đã đáp ứng y, chắc chắn đối phương có lòng tin tất thắng.

Quả nhiên, khi Lăng Tiêu Vô Cực Ấn vừa xuất hiện, Mộ Bạch Sương và Âm Đà La đều lộ vẻ nghiêm nghị.

Bọn họ là võ giả của đại phái đỉnh phong, biết loại chí bảo do thần vật trong thiên địa chế tạo ra cường đại tới mức nào, có thể là trấn áp toàn bộ tông môn.

Trên Lăng Tiêu Vô Cực Ấn, năm người đều bị khống chế tại chỗ, như mặt đất có xiềng xích trói bọn họ lại.

Một tiếng nổ lớn vang lên, ba người Mộ Bạch Sương dốc toàn lực xuất thủ mới ngăn được Lăng Tiêu Vô Cực Ấn ép xuống.

Mộ Bạch Sương quát lên với Hứa Thiên Nhai và Phương Bạch Độ ở bên dưới: “Hai người các ngươi còn không mau giúp đỡ, chờ cái gì nữa?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận