Côn Luân Ma Chủ

Chương 1116: Phong thủy không tốt 1

Huyền Vũ Chân Công. Sơn Hải quyền kinh!

Trường Sinh Kiếm Tông không nằm ở Đông Tề mà nằm ở Ngụy Quận, nói chính xác hơn nó là tông môn xây lại trên vùng núi của Thương Lan Kiếm Tông ngày trước.

Thương Lan Kiếm Tông ngày trước là đại phái đứng đầu Ngụy Quận, tập hợp toàn bộ lực lượng Ngụy Quận đủ nuôi dưỡng cho Thương Lan Kiếm Tông, cho nên nơi này nếu không có ai chấp chưởng thật sự rất lãng phí.

Phương Trường Sinh của Trường Sinh Kiếm Tông cũng coi như người tài, tầm mắt không tệ, để ý tới sơn môn vô chủ này, coi như bớt được không ít phiền toái.

Hơn nữa phong cảnh Thương Lan Kiếm Tông quả thật không tệ, non xanh nước biếc, phong thủy rất tốt. Nếu không như vậy trước đây tiên tổ Thương Lan Kiếm Tông đã chẳng chọn nơi này để xây dựng tông môn.

Lúc này Thương Lan Kiếm Tông, không, phải nói là trong Trường Sinh Kiếm Tông, Phương Trường Sinh nhìn đình đài lầu các đang được xây dựng xung quanh, hài lòng gật nhẹ đầu.

Phương Trường Sinh là một võ giả trung niên tướng mạo đường hoàng, mặc một bộ áo trắng, dáng vẻ uy nghiêm, nhìn qua có vẻ không giận mà uy, rất có khí thế của chưởng môn. Nhưng thật ra chỉ có huynh đệ kết bái của hắn là Trình Đình Sơn mới biết, khởi điểm của Phương Trường Sinh thấp tới mức nào.

Trước kia hắn chỉ là một đứa con trong gia đình nhà nông không biết chữ, tên cũng không phải Phương Trường Sinh mà là Phương Thủy Sinh cực kỳ quê mùa.

Mãi tới khi hắn tình cờ tiếp xúc với võ đạo, mới từ từ bước vào trong giang hồ. Trải qua mấy chục năm lần mò mới gây dựng được cơ nghiệp như ngày hôm nay.

Người ngoài đều nói Phương Trường Sinh hắn chỉ là một con chó của Trình Đình Sơn, thân là một trong Thất Tông Bát Phái thế nhưng lại cực kỳ nghe lời Tàng Kiếm Sơn Trang, đúng là mất mặt. Nhưng Phương Trường Sinh lại chẳng hề để ý.

Những kẻ đó chỉ ghen tị mà thôi.

Bọn họ muốn Tàng Kiếm Sơn Trang nâng đỡ còn chẳng có cơ hội, muốn kết bái cùng Trình Đình Sơn còn chẳng có tư cách! Chính hắn ngày trước cũng phải giúp Trình Đình Sơn ngăn cản ba đao, thiếu chút nữa bị chém vỡ đan điền mới đổi được chuyện này!

Ba đao này đổi lấy lòng tin vô điều kiện của Trình Đình Sơn, đổi lấy thần binh Lưu Hỏa, cũng đổi lấy cơ nghiệp của Trường Sinh Kiếm Tông ngày nay.

Phương Trường Sinh gọi một loạt đệ tử tâm phúc tới hỏi: “Còn bao nhiêu tông môn của Ngụy Quận chưa đưa thiệp mừng tới?”

Đệ tử kia do dự một chút rồi trả lời: “Sáu thành.”

Phương Trường Sinh nghe vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Trường Sinh Kiếm Tông ta không ra tay, đám người đó lại tưởng chúng ta ăn chay chắc?

Ngày trước Thương Lan Kiếm Tông đã suy yếu tới mức đó rồi, đám người này còn cung kính đặt chúng lên đầu. Giờ Trường Sinh Kiếm Tông ta tới, bọn chúng lại không phục, đúng là nực cười!”

Mặc dù Phương Trường Sinh nói vậy nhưng trong lòng cũng thấy bất đắc dĩ.

Ngày trước Thương Lan Kiếm Tông có thể có uy thế như vậy hoàn toàn là nhờ thanh danh của Liễu Công Nguyên.

Thanh danh mặc dù không chạm vào được, không nhìn thấy được, nhưng lại do mình đánh ra.

Cho nên dù tới cuối Thương Lan Kiếm Tông đã cực kỳ suy yếu, thậm chí còn không bằng Trường Sinh Kiếm Tông hiện tại, nhưng toàn bộ Ngụy Quận không mấy ai dám khiêu khích Liễu Công Nguyên.

Còn Trường Sinh Kiếm Tông của Phương Trường Sinh mặc dù đã trở thành một trong Thất Tông Bát Phái nhưng thực tế thanh danh của hắn lại kém xa Liễu Công Nguyên. Đại đa số thế lực võ lâm ở Ngụy Quận đều có chút mâu thuẫn với thế lực ngoại lai như Trường Sinh Kiếm Tông.

Lúc này dưới chân núi của Trường Sinh Kiếm Tông, Sở Hưu cùng Mục Tử Y, còn có một số sát thủ Thanh Long Hội như Hàn Khốc, Tống Tiếu quang minh chính đại theo đường núi của Trường Sinh Kiếm Tông đi lên.

Sát thủ không phải thích khác, chỉ cần giết người là được, thủ đoạn nào chẳng xong?

Cũng như Bộ Thiên Nam, trước nay hắn không dùng thủ đoạn ám sát gì. Sau khi nhận nhiệm vụ, hắn chỉ đơn giản là đến giết, có ai ngăn thì giết sạch. Đó chính là sát thủ.

Mặc dù Sở Hưu không quá tán thành cách làm này, có điều khi có thực lực tuyệt đối, không cần chơi mấy thủ đoạn nhỏ làm gì.

Nhìn cảnh sắc xung quanh, Sở Hưu khẽ gật đầu nói: “Ngày trước khi ta tới Thương Lan Kiếm Tông đã nói phong thủy nơi này không được tốt.”

Tống Tiếu nghi hoặc nhìn xung quanh nói: “Cảnh sắc nơi này không tệ mà, sơn thanh thủy tú.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lần đó Thương Lan Kiếm Tông bị diệt trừ, giờ Trường Sinh Kiếm Tông cũng bị diệt trừ, vậy phong thủy có còn tốt không?”

Tống Tiếu rụt cổ, hắn rất muốn nói rõ ràng không phải phong thủy của Thương Lan Kiếm Tông không tốt mà là phong thủy của Sở đại nhân ngươi không tốt, đúng là chọc tới ai người đó gặp xui xẻo.

Lúc này trên con đường núi dẫn lên Trường Sinh Kiếm Tông còn có không ít võ giả trong các môn phái võ lâm ở Ngụy Quận.

Mặc dù đại đa số thế lực võ lâm Ngụy Quận không quan tâm tới Trường Sinh Kiếm Tông, có điều vẫn có người nguyện ý gia nhập dưới trướng Trường Sinh Kiếm Tông, cho nên thi thoảng lại có võ giả tới báo cáo tình hình với Trường Sinh Kiếm Tông, liên lạc gây dựng quan hệ vân vân.

Lúc này thấy một đám người mang mặt nạ sắt và mũ rộng vành tiêu biểu của Thanh Long Hội tới, đám người này lập tức hoảng sợ.

Dính vào thế lực võ lâm không phải chuyện tốt lành gì, sẽ chết người.

Đám người lập tức lên núi báo cáo lại cho Phương Trường Sinh, đám người Sở Hưu cũng không ngăn cản.

Khi bọn Sở Hưu đạp lên sơn môn của Trường Sinh Kiếm Tông, người của Trường Sinh Kiếm Tông như Phương Trường Sinh đã đứng đó cảnh giác nhìn bọn Sở Hưu.

Nhưng Sở Hưu không nhìn về phía bọn họ, chỉ nhìn cảnh sắc trước mặt rồi thở dài một tiếng nói: “Đúng là cảnh còn người mất.”

Có thể nói ngày trước Thương Lan Kiếm Tông bị hủy trong chính tay Sở Hưu, đặc biệt là Thẩm Bạch.

Sau khi nhận được Vạn Kiếm Quy Tông, nếu Thẩm Bạch không gặp phải Sở Hưu, giờ hắn đã bước chân vào cảnh giới Chân Đan, đủ sánh vai với đám người Tông Huyền Phương Thất Thiếu.

Chỉ tiếc thế gian này nào có nếu như, cho dù ngươi có tài hoa kinh thế đi nữa, chết vẫn là chết. Thiên tài đã chết không đáng một đồng.

Lục Giang Hà khinh thường nói thầm trong Huyết Hồn Châu: “Dối trá! Lúc trước chính ngươi diệt cả nhà nhà người ta, còn đứng đấy cảm thán nỗi gì?”

Sở Hưu không buồn để ý tới Lục Giang Hà, Phương Trường Sinh cảnh giác nhìn đám người Sở Hưu, chắp tay trầm giọng nói: “Chẳng hay chư vị Thanh Long Hội tới Trường Sinh Kiếm Tông ta có chuyện gì?”

Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Phương trưởng môn hiểu rồi sao còn giả vờ hồ đồ. Thanh Long Hội tới cửa còn để làm gì nữa, đương nhiên là để giết người rồi.”

Mặc dù Trường Sinh Kiếm Tông đã có suy đoán, thế nhưng Sở Hưu nói toạc ra ngay trước mặt như vậy vẫn khiến bọn họ biến sắc.

Thân là thế lực đứng đầu Tứ Linh, là tổ chức sát thủ lớn nhất trên giang hồ, không cần nói nhiều về mức độ kinh khủng của Thanh Long Hội.

Mặc dù Thanh Long Hội không phải ma đạo, nhưng tiếng tăm trên giang hồ cũng thối nát chẳng khác nào võ giả Ma đạo.

Phương Trường Sinh dẫu sao cũng là người lần mò từ tầng chót giang hồ lên, kinh nghiệm giang hồ phong phú, cũng hiểu rất rõ quy củ của Thanh Long Hội.

Bạn cần đăng nhập để bình luận