Côn Luân Ma Chủ

Chương 1958: Ép mua ép bán

“Thương Vũ chân nhân còn chuyện gì căn dặn?”

Hoắc Cung Bật nói: “Đạo Tôn chỉ dặn chúng ta không được động vào tinh huyết của vị năm trăm năm trước, nhưng sư huynh không nói chúng ta không được động vào những thứ khác.

Sở giáo chủ, ngươi đổi sang giao dịch thứ khác đi, Tàng Bảo Các của Tam Thanh Điện ta có vô số bảo vật, chỉ cần không dính tới bí truyền của Tam Thanh Điện, những thứ khác Sở giáo chủ cứ tùy ý lựa chọn.”

Đạo tàng của Vạn Đạo Thiên Cung rất quan trọng đối với Tam Thanh Điện, là khâu quan trọng nhất để bọn họ bổ sung vào đạo điển.

Có thể nói, lần này nếu không phải Sở Hưu và Huyền Thiên Cảnh phát hiện ra Vạn Đạo Thiên Cung trước, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay ngay lập tức, tuyệt đối không cho người khác cơ hội.

Bây giờ Sở Hưu đã mang đạo tàng tới cửa, làm sao bọn họ nỡ để Sở Hưu đi khỏi?

Sở Hưu nhíu mày nói: ”Những thứ khác cũng được, chẳng hay bên Tam Thanh Điện có bảo vật gì có thể giúp ta trực tiếp đạt tới lục trọng thiên đỉnh phong hay không?”

Tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã là con đường nhanh nhất để Sở Hưu tăng cường lực lượng, cũng là thuận tiện nhất, không có chút tác dụng phụ nào.

Cho nên Sở Hưu đánh giá lại, nếu y luyện hóa một trăm giọt tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, chắc có thể đạt tới lục trọng thiên đỉnh phong, còn đột phá thì cần có cơ hội.

Hoắc Cung Bật nghe vậy sững sờ, sau đó cười lạnh nói: “Sở giáo chủ, chẳng lẽ ngươi đang nói đùa hay sao?

Võ Tiên lục trọng thiên không phải gật đầu củng cố cảnh giới như nhất trọng thiên nhị trọng thiên, ngươi muốn lập tức đạt tới đỉnh phong?

Có thứ này thì Tam Thanh Điện chúng ta đã tự dùng rồi, sao lại đợi tới lúc giao dịch với người khác?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nếu Tam Thanh Điện không có, vậy không có gì để nói, giao dịch này cứ đợi sau khi Đạo Tôn trở về rồi bàn lại.”

Hoắc Cung Bật nhíu chặt lông mày, bước ra một bước, Trịnh Thái Nhất muốn cản nhưng không cản được, chuyện này khiến sắc mặt hắn thay đổi.

Hắn biết tính cách của Hoắc Cung Bật, từ khi còn chưa thành Võ Tiên thì Đạo Tôn đã là nhân tài tuyệt đỉnh trong thế hệ này, cho nên Hoắc Cung Bật cực kỳ tôn kính Đạo Tôn, thậm chí có thể nói là sùng bái, ngay cả tính cách đều có vẻ bắt chước Đạo Tôn.

Nhưng vấn đề là Đạo Tôn chỉ có một, có một số việc với thực lực của Đạo Tôn có nói ra miệng cũng không vấn đề gì, nhưng với thực lực của Hoắc Cung Bật, nói ra miệng lại là vấn đề rất lớn.

Ví dụ như lúc này, Hoắc Cung Bật trực tiếp dùng thái độ bộ dạng: “Đạo Tôn không nói lúc nào trở về, vậy chẳng lẽ bí điển đạo tàng của Đạo môn lại phải đặt trong tay Ma đạo suốt à?

Sở giáo chủ, Tam Thanh Điện chúng ta có nói lý, chỉ cần ngươi không giở công phu sư tử ngoạm ra, ngươi muốn cái gì, chúng ta cũng có thể cho ngươi.”

Quả nhiên Hoắc Cung Bật thái độ ương ngạnh gặp được Sở Hưu cũng ương ngạnh, bầu không khí lập tức trở nên cực kỳ nặng nề.

Sở Hưu quay đầu lại cười lạnh nói: “Rốt cuộc là ai giở công phu sư tử ngoạm? Thứ ta muốn thì Tam Thanh Điện các ngươi không lấy ra được, lại quay sang nói ta công phu sư tử ngoạm là sao? Thế nào, Tam Thanh Điện các ngươi còn định ép mua ép bán à?”

“Vậy nếu Tam Thanh Điện muốn ép mua ép bán thật thì sao?”

Trên người Hoắc Cung Bật đã tỏa ra uy áp.

Sở Hưu cũng không chịu yếu thế, giữa trán tỏa ra ánh sáng mơ hồ, con mắt thứ ba như muốn bộc phát.

nếu Đạo Tôn ở đây, Tam Thanh Điện có ép mua ép bán thật thì ngoài cách thả Thiên Hồn ra, Sở Hưu cũng chẳng có biện pháp nào khác.

Nhưng ảo giác Đạo Tôn không có mặt, nơi này cũng không phải Tam Thanh Điện ở Đại La Thiên, được bố trí vô số trận pháp cường đại, nếu đánh nhau thật, cho dù không thắng nổi thì Sở Hưu vẫn có thể trốn, y không e ngại đối phương.

Trịnh Thái Nhất vội vàng lao vào giữa khí thế của hai người, chắp tay với Sở Hưu nói: “Sở giáo chủ thứ lỗi, Thương Vũ chân nhân không có ý này, chuyện đạo tàng của Vạn Đạo Thiên Cung, sau này chúng ta bàn lại.”

Sở Hưu cười lạnh một tiếng, vốn là giao dịch mười phần chắc chín, không gặp lại gặp một bất ngờ như vậy, cuối cùng tan rã trong không khí mất vui.

Sau khi Sở Hưu đi khỏi, Hoắc Cung Bật mới cau mày nói: “Xích Thành đạo huynh, vừa rồi sao ngươi lại cản ta?

Tên Sở Hưu kia này đúng là lòng tham không đáy, cho dù Tam Thanh Điện ta không để ý tới thanh danh, ép mua ép bán thì đã sao?

Đạo tàng của Vạn Đạo Thiên Cung là thứ của giới Đạo môn chúng ta.

Nếu không phải lúc trước chúng ta tới Đại La Thiên quá đột ngột, chúng ta hoàn toàn có thể đợi Vạn Đạo Thiên Cung bị hủy diệt rồi lấy đi đạo tàng.”

Trịnh Thái Nhất thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Ta không ngăn ngươi, chắc chắn hôm nay Sở Hưu kia sẽ đại náo Tam Thanh Điện.

Nơi này không phải Đại La Thiên mà là hạ giới, dù sao cũng không phải địa bàn của chúng ta.

Trong tay Sở Hưu có Côn Luân Ma Giáo ở hạ giới, lại có quan hệ rắc rối phức tạp với các thế lực võ lâm hạ giới.

Hơn nữa bên phía Đại La Thiên, Nam Vực bị hắn đánh cho tàn phế, tông môn Đông Vực như Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông đều thần phục dưới trướng hắn, Đạo Tôn không có ở đây, đồng thời khai chiến với nhiều thế lực như vậy, ngươi có lòng tin không?

Đừng quên trước khi đi Đạo Tôn đã nói thế nào.

Hơn một trăm năm trước đúng là Đạo Tôn đã nói vậy, nhưng bây giờ kỷ nguyên mới đã bắt đầu, Đạo Tôn đã không còn là tuấn kiệt Đạo môn năm xưa nữa mà là chí tôn của Đạo môn, tinh huyết của vị kia còn có tác dụng với hắn không?

Nếu bảo ta nói, cho dù không thể liên hệ với Đạo Tôn, lấy tinh huyết của vị kia ra giao dịch cũng được.”

Hoắc Cung Bật hừ lạnh nói: “Không thể được! Lúc trước khi Đạo Tôn căn dặn chuyện này, sắc mặt sư huynh cực kỳ nghiêm túc. Chỉ cần sư huynh không nói có thể tùy ý sử dụng tinh huyết vị kia thì tuyệt đối không thể đem ra giao dịch được!”

Trịnh Thái Nhất nhức đầu xoa xoa trán, hắn biết ngay sẽ như vậy mà.

Hoắc Cung Bật đã tôn sùng Đạo Tôn tới tận xương tủy, lời của Đạo Tôn hơn trăm năm trước mà hắn vẫn coi như thánh chỉ.

Nếu hôm nay Sở Hưu không nhắc tới chuyện này, thậm chí Trịnh Thái Nhất đã quên lời Đạo Tôn rồi, có lẽ ngay bản thân Đạo Tôn cũng quên chuyện này, không ngờ Hoắc Cung Bật vẫn còn nhớ.

Đúng lúc này, Tất Du Trần từ ngoài đi vào, khẽ mỉm cười nói: “Hai vị đạo hữu, ta đã nói rồi mà, tên Sở Hưu kia quá ngông cuồng lớn lối, sao nào, ta nói đúng chứ?”

“Tức là ngươi tới đây để chế nhạo ta?”

Hoắc Cung Bật sắc mặt khá khó coi.

Tuy hắn và Tất Du Trần đều là Võ Tiên bát trọng thiên, nhưng lúc này lời nói của hắn hoàn toàn không nể mặt Tất Du Trần.

Tất Du Trần cũng chẳng nổi giận, chỉ lắc đầu nói: “Không phải, Đạo môn Bắc Vực là người một nhà, trước thì Sở Hưu định đẩy Huyền Thiên Cảnh ta vào chỗ chết, sau thì lại không nể mặt Tam Thanh Điện, khác nào không để Đạo môn Bắc Vực chúng ta trong mắt.

Ta biết bây giờ Tam Thanh Điện đang ngại thanh danh, không tiện ra tay, nhưng Huyền Thiên Cảnh ta không quan tâm tới danh tiếng.

Chỉ cần hai vị đáp ứng tới lúc mấu chốt sẽ đứng sau lưng Huyền Thiên Cảnh, ta sẽ giúp Tam Thanh Điện giải quyết chuyện này. Trong vòng ba tháng, chắc chắn sẽ dâng đạo tàng của Vạn Đạo Thiên Cung lên.”

Hoắc Cung Bật cau mày nói: “Ngươi định làm gì?”

Tất Du Trần cười nói: “Ta không phải loại lòng tham không đáy như Sở Hưu, hôm nay đệ tử chân truyền của ta mới bước vào tam trọng thiên, ta muốn mượn Thái Huyền Đạo Cảnh của Tam Thanh Điện giúp hắn đột phá bình cảnh tứ trọng thiên, không quá đáng chứ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận