Côn Luân Ma Chủ

Chương 1978: Kết thúc 1

Trịnh Thái Nhất và Hoắc Cung Bật phát hiện, bọn họ đã rơi vào bẫy.

Trước đó Hoắc Cung Bật nghĩ rất hay, Huyền Thiên Cảnh bị đánh tàn phế, bọn họ ra mặt bảo vệ Huyền Thiên Cảnh, được cả danh cả lợi.

Nhưng bọn họ lại không chú ý tới một điều, đó là Sở Hưu có đồng ý nể mặt bọn họ, để bọn họ bảo vệ Huyền Thiên Cảnh không?

Lần trước ở Thiên Hạ Kiếm Tông, Sở Hưu đồng ý nể mặt là vì khi đó thực lực của y còn không bằng Trịnh Thái Nhất, không nể mặt thì y làm gì được?

Hơn nữa lần đó mục tiêu chủ yếu của Sở Hưu là lấy được tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã trong Thiên Hạ Kiếm Tông. Lấy được đồ là y đã thắng phân nửa rồi.

Bây giờ Đạo Tôn không có mặt, Sở Hưu lại có đủ thực lực khiêu chiến Võ Tiên bát trọng thiên, hơn nữa y còn kéo theo toàn bộ võ lâm hạ giới, nói cách khác, y có thực lực để không nể mặt Tam Thanh Điện.

Trịnh Thái Nhất trầm giọng nói: “Sở giáo chủ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Chuyện này có thể thương lượng, không cần làm tới mức như vậy.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta đã nói rồi, ta muốn trên thế gian này không còn Huyền Thiên Cảnh nữa, các ngươi có làm được không?”

Trịnh Thái Nhất và Hoắc Cung Bật đưa mắt nhìn nhau, đây chính là điều bọn họ không làm được!

Nếu Sở Hưu tiêu diệt Huyền Thiên Cảnh ngay trước mặt bọn họ, vậy mặt mũi của Tam Thanh Điện vứt đâu? Biết thế bọn họ đã không hiện thân.

Lúc này Tất Du Trần vẫn luôn im lặng, sinh cơ lực lượng đều gần cạn kiệt, hắn đột nhiên cười to một tiếng, cười hết sức đau thương và điên cuồng.

Trịnh Thái Nhất nhíu mày, hiện giờ hắn không còn chút hảo cảm nào đối với Tất Du Trần. Nếu không phải nể tình cùng là người trong giới Đạo môn, hắn nhất định phải bảo vệ Huyền Thiên Cảnh, bảo tồn danh tiếng của Tam Thanh Điện, bằng không hắn thật sự muốn nhìn Huyền Thiên Cảnh bị diệt.

Tất Du Trần cười thảm một tiếng: “Trước đây ta còn cho rằng ta là người đánh cờ, cả Vạn Đạo Thiên Cung cũng không sống được trước mưu kế và uy danh của Tam Thanh Điện, không thể tới Đại La Thiên. Huyền Thiên Cảnh ta sẽ là đệ nhị trong giới Đạo môn.

Mưu kế ẩn nhẫn lâu như vậy, ta mới biết mình sai, các đời sư tổ của Huyền Thiên Cảnh cũng sai.

Muốn trở thành chí tôn trong Đạo môn, có ẩn nhẫn nhiều nữa cũng vô dụng, tới giờ chẳng phải vẫn là quân cờ ư?

Hôm nay Huyền Thiên Cảnh gặp nạn, bị hủy vì lòng tham của ta, bị hủy vì ta không tự biết mình.

Sở Hưu, ngươi muốn ta trả lời, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời.

Hai vị chân nhân, bây giờ Huyền Thiên Cảnh chúng ta đã bị phế bỏ, sẽ không còn bất cứ tâm tư nào khác. Từ nay về sau Huyền Thiên Cảnh xin gia nhập Tam Thanh Điện, vĩnh viễn không phản bội.

Chỉ xin hai vị lưu lại chút hương hỏa cuối cùng cho Huyền Thiên Cảnh ta!”

Sau khi nói xong, Tất Du Trần không cho Trịnh Thái Nhất và Hoắc Cung Bật cơ hội nói gì, không ngờ lại trực tiếp tự phá tâm mạch mà chết!

Thấy cảnh này, Trịnh Thái Nhất và Hoắc Cung Bật chỉ muốn chửi đổng lên.

Tất Du Trần làm vậy rõ ràng là bức ép, lấy mạng mình ra ép bọn họ!

Tất Du Trần chết đi nhưng lại lôi bọn họ ra đỡ, nếu hôm nay bọn họ không bảo vệ Huyền Thiên Cảnh, tiếng tăm của Tam Thanh Điện sẽ bị đả kích nghiêm trọng.

Đối với thế lực đỉnh phong như Tam Thanh Điện, tiếng tăm chính là lợi ích thực tế đối với bọn họ.

Sở Hưu cũng không ngờ phút cuối rồi mà Tất Du Trần lại chơi liều như vậy.

Tất Du Trần cũng tương tự như các đời chưởng giáo khác của Huyền Thiên Cảnh, thực lực bản thân không tệ nhưng tâm tư mưu kế lại quá nhiều, rất có thể tính toán nhiều quá ngược lại khiến chính bản thân bị liên lụy.

Lần này hắn ủ mưu đối phó với Sở Hưu nhưng thất bại, kết quả bị ép tới bước đường cùng.

Nếu không có Sở Hưu, tương lai đợi Huyền Thiên Cảnh ẩn nhẫn tích cóp đủ thực lực, chuẩn bị chia đôi Bắc Vực với Tam Thanh Điện, tin rằng khi đó Tam Thanh Điện cũng sẽ dạy bọn họ cách làm người.

Tuy Tam Thanh Điện coi trọng danh tiếng, nhưng trong thời điểm này họ sẽ không lòng dạ đàn bà.

Đến bước cuối cùng, Tất Du Trần lại phóng khoáng một lần, tự sát để ép Tam Thanh Điện bảo vệ Huyền Thiên Cảnh.

Trịnh Thái Nhất thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn Sở Hưu, bất đắc dĩ nói: “Sở giáo chủ, ngươi cũng thấy đấy, Tam Thanh Điện ta buộc phải bảo vệ Huyền Thiên Cảnh, ngươi muốn điều kiện gì cứ nói.

Ta tin hôm nay ngươi tạo thanh thế lớn như vậy nhưng chắc chắn không định liều mạng với Tam Thanh Điện chúng ta!”

Các thế lực võ lâm bên dưới cũng nhìn Sở Hưu, bọn họ tin Sở Hưu sẽ cho bọn họ một câu trả lời hài lòng.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Nếu Tam Thanh Điện có thành ý, vậy ta cũng đồng ý lùi một bước.

Chuyện Huyền Thiên Cảnh hôm nay tuy do ta khơi mào, nhưng đó là vì mâu thuẫn giữa Đại La Thiên và hạ giới đã nảy sinh.

Mâu thuẫn này từng phát sinh ở Bắc Yên nhưng bị ta đè xuống.

Nhưng ta chỉ có thể bảo hộ được Bắc Yên chứ không bảo hộ cho toàn bộ võ lâm hạ giới được.

Ngày trước khi Đại La Thiên hạ giới đã từng nói hai bên vốn có chung nguồn gốc, nhưng trên thực tế có một số tông môn không nhìn nhận như vậy.”

Trịnh Thái Nhất vội vàng nói: “Tam Thanh Điện chúng ta vẫn luôn nhìn nhận như vậy.”

Sở Hưu cười khẽ một tiếng, Tam Thanh Điện có nhìn nhận như vậy hay không thì chỉ chính bọn họ mới biết.

“Tam Thanh Điện có nhìn nhận như vậy hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cần thiết lập lại quy củ.

Đây là lời hứa của Đại La Thiên lúc trước, nhưng nói một câu không dễ nghe thì con đường phía trước của võ lâm hạ giới ra sao, phải được xây dựng ở chứ tín của các thế lực Đại La Thiên.

Vạn nhất các ngươi không tuân thủ lời hứa, vậy chẳng hóa ra hỏng bét à?

Tam Thanh Điện thân là tông môn đứng trên đỉnh cao của Đại La Thiên, ta hy vọng dùng danh nghĩa Tam Thanh Điện và Côn Luân Ma Giáo ta, bố cáo cho thiên hạ, cấm tuyệt đối các tông môn Đại La Thiên nhiễu loạn ức hiếp võ lâm hạ giới. Nếu có ai làm trái, hai phái liên thủ, đồng thời tru diệt!”

Hoắc Cung Bật nghe vậy lập tức hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt bất mãn.

Đúng như lời Sở Hưu nói, hứa hẹn ngoài miệng thì muốn tuân thủ hay không hoàn toàn dựa theo ý của các thế lực như Tam Thanh Điện.

Nhưng bây giờ chính thức bố cáo cho thiên hạ, Tam Thanh Điện mà thất hứa là mất đi danh tiếng.

Hơn nữa bố cáo này là Côn Luân Ma Giáo và Tam Thanh Điện cùng ký tên, vậy chẳng phải đang nói Côn Luân Ma Giáo có tư cách sánh vai với Tam Thanh Điện hay sao?

Nhưng bây giờ chỉ có thể làm như vậy, Tam Thanh Điện là tông môn đệ nhất Đại La Thiên, nhưng thực lực của Côn Luân Ma Giáo cũng là có một không hai dưới võ lâm hạ giới, ngoài Côn Luân Ma Giáo của Sở Hưu, toàn bộ võ lâm hạ giới không tìm ra được ai có tư cách ký kết hiệp nghị này.

Trịnh Thái Nhất trầm giọng nói: “Được, Tam Thanh Điện ta đáp ứng điều này.”

Dù sao trước đó Tam Thanh Điện đã không định vi phạm lời hứa, lúc này đáp ứng ngoài cân nhắc về Sở Hưu thì không có gì lớn.

Các thế lực võ lâm hạ giới cũng thở phào một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận