Côn Luân Ma Chủ

Chương 1932: Lại cược một ván 1



Đại Quang Minh Tự, hay nên nói là người của Thiên La Bảo Tự cũng xuất hiện ở đây, chuyện này khiến Sở Hưu thấy rất bất ngờ.

Thật ra đạo thống của Nguyên Thần Cung không thuộc về ba giới Đạo Phật Ma, nói chính xác hơn là tiếp cận Đạo môn và Ma đạo, không liên quan gì tới Phật tông, bọn họ tới đây làm gì?

Hư Vân trầm giọng nói: “Sở Hưu, giang hồ rộng lớn như vậy, có phải là của một mình ngươi đâu. Vì sao ngươi đến được mà chúng ta lại không đến được?”

Sở Hưu khẽ lắc đầu nói: “Hư Vân đại sư, có vẻ như ngươi đã sai rồi.

bây giờ ngươi không còn là thủ tọa của Vọng Niệm Thiện Đường nữa, Côn Luân Ma Giáo cũng không còn là Côn Luân Ma Giáo nửa sống nửa chết trước kia nữa.

Võ Tiên với không phải Võ Tiên là cách biệt bằng trời, ngươi tưởng bây giờ ta còn cần nói lý với ngươi hay sao?

Lần trước Tế Không thiền sư của Thiên La Bảo Tự tới đây, dùng tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã đổi lại trụ sở của hai môn phái các ngươi, cũng đổi lấy sinh cơ cho các ngươi.

Bây giờ các ngươi lại chủ động đi tới trước mắt ta, chẳng lẽ các ngươi nghĩ rằng, ta thật sự không dám giết ngươi hay sao?”

Sau khi hét chữ cuối cùng, sát ý lạnh lẽo kia đã dẫn dắt toàn bộ quy tắc thiên địa, hóa thành nộ long càn quét về phía Hư Vân!

Trước đó rõ ràng Sở Hưu đã đạt tới Võ Tiên nhưng không đuổi tận giết tuyệt Đại Quang Minh Tự, không phải vì y nhân từ, cũng không phải vì Sở Hưu do dự thiếu quyết đoán mà vì không cần thiết.

Thiên hạ này có vô số người hận y, người muốn giết y cũng nhiều tới không đếm xuể, nếu ai cũng muốn giết, thế thì Sở Hưu chẳng mệt chết hay sao?

Hiện tại, những người mà Sở Hưu để trong mắt phải là giáo chủ và điện chủ của Phạm Giáo, Thế Tôn và các vị trụ trì như Tế Thiện thiền sư.

Phải là những cường giả cấp bậc như vậy thì Sở Hưu mới dốc toàn bộ tinh thần để ứng phó.

Nói một câu không dễ nghe, cho dù là Hư Vân và Rama vừa nhận được cuộc đời mới, đều không còn tư cách làm động thủ của y.

Đối với những người như vậy, trước khi bọn họ trêu chọc bản thân, Sở Hưu sẽ không động tới bọn họ, cũng lười động tới bọn họ.

Nhưng nếu bọn họ thật sự chọc giận y, ngăn cản con đường của y, vậy Sở Hưu sẽ tuyệt đối không nhân nhượng.

Đúng lúc này, một luồng phật quang ầm ầm hàng lâm, ngăn chặn đòn đánh của Sở Hưu.

Thủ tọa Địa Tạng Các Tế Không, Pháp Tịnh và các Võ Tiên của Thiên La Bảo Tự đồng thời hàng lâm.

“Sở giáo chủ bây giờ đã là chủ nhân của Đông Vực, còn là cường giả Võ Tiên ngũ trọng thiên, ra tay với một võ giả còn không phải Võ Tiên như vậy đúng là mất thể diện.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Hư Vân đại sư ngày trước còn là tiền bối của ta, con đường võ đạo ai có thành quả thì được tôn trọng, không phải kẻ yếu thì là có lý.

Tế Không đại sư, rốt cuộc các ngươi có ý gì? Cho dù Sở Hưu ta có thu hút thù hận đến đâu đi nữa cũng không đến mức bị Thiên La Bảo Tự các ngươi nhắm vào như vậy chứ?

Bên phía ta vừa tìm được một di tích, các ngươi lập tức ra tay cướp đoạt. Chẳng lẽ Thiên La Bảo Tự định không chết không thôi với Côn Luân Ma Giáo?”

Tế Không nghe vậy lập tức sửng sốt: “Cướp đoạt di tích của các ngươi? Rõ ràng bên dưới này là Vạn Phật cung mà tiên hiền của Phật tông ta lưu lại.

Tuy Sở giáo chủ cũng tinh thông công pháp Phật tông, nhưng ngươi đâu phải người trong Phật tông. Tính kỹ ra là ngươi cướp di tích của Thiên La Bảo Tự ta mới đúng.”

Sở Hưu nghi hoặc nhìn Bách Đông Lai và Hoắc Anh Kỳ, nếu hai tên này tìm nhầm nơi thì y sẽ thành trò cười mất.

Tuy Sở Hưu không biết Vạn Phật Cung kia là gì, nhưng chắc chắn nó không hữu ích bằng Nguyên Thần Cung, bằng không Thiên Hồn đã không cố ý bảo y đào Nguyên Thần Cung ra.

Thấy thế Bách Đông Lai vội vàng nói: “Sở đại nhân, chúng ta tuyệt đối không nhìn lầm, chính là chỗ này. Chúng ta đào được bia đá đánh dấu Nguyên Thần Cung.”

Tế Không thiền sư nghe vậy cau mày nói: “Thiên La Bảo Tự ta thôi diễn cũng không sai được, Vạn Phật Cung ở đây. Đây là thủ tọa Thiên Mục Các của Thiên La Bảo Tự ta dùng di bảo Vạn Phật Cung năm xưa làm vật dẫn, hao phí tâm huyết tuổi thọ mười năm mới tính toán được, tuyệt đối không thể sai.”

“Đúng hay sai, đào ra sẽ biết.”

Sở Hưu thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, xuất quyền đánh xuống, động đất lập tức nổ ra, toàn bộ bờ biển đều bị Sở Hưu đánh nát, sóng lớn vô tận chảy ngược về biển, có vẻ cực kỳ huyền bí.

Thấy hành động thô bạo này của Sở Hưu, Tế Không thiền sư cau mày nhưng không nói gì.

Theo quyền của Sở Hưu đánh xuống, dưới bờ biển vốn bị nước che phủ, quả thật có thứ nổi lên.

Đó là một chùm sáng, một bên tỏa ra màu xanh nhạt, một bên lại là phật quang màu vàng.

Xuyên qua quầng sáng đó có thể thấy đủ loại đình đài lầu các hiện lên, hiển nhiên đó là một không gian độc lập.

Thấy vậy, mọi người ở đây lập tức hiểu được.

Bên phía Hoắc Anh Kỳ không tìm sai, bên phía Thiên La Bảo Tự cũng không tính sai.

Nguyên Thần Cung và Vạn Phật Cung đều ở đây, nhưng khi Thượng Phàm Thiên và Hạ Phàm Thiên dung hợp, cả hai đã xảy ra một chút biến hóa.

Hai không gian vốn khá gần nhau đã dung hợp, không ngờ tạo thành chuyển vị, dần dần trùng điệp, cuối cùng di tích của hai nơi đã sáp nhập vào nhau.

Như vậy thì thú vị rồi, Nguyên Thần Cung và Vạn Phật Cung dung hợp, ai biết thứ bên trong sẽ ra sao?

Nếu quan hệ của Sở Hưu và Thiên La Bảo Tự như trước đây, có lẽ hai bên sẽ bàn bạc điều kiện rồi phối hợp cùng thăm dò.

Nhưng hiển nhiên, hiện tại đã không thể.

Cho nên chỉ trong chớp mắt, hai bên đều giương cung bạt kiếm, chuẩn bị đại chiến, quyết định quyền sở hữu bí cảnh này.

Tế Không thiền sư trầm giọng nói: “Sở giáo chủ, ngươi không nhường thật à? Vạn Phật Cung cực kỳ quan trọng đối với Thiên La Bảo Tự ta, nếu ngươi chịu nhường, chắc chắn Thiên La Bảo Tự sẽ có báo đáp!”

Sở Hưu chậm rãi nói: “Nhường cũng được thôi, nhưng quan trọng là thứ ta muốn thì các ngươi lấy ra được sao? Lại thêm trăm tám mươi giọt tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã nữa, các ngươi có không? Hay là bản nguyên, Thiên La Bảo Tự các ngươi có lấy ra được không?”

Tế Không cau mày nói: “Sở giáo chủ, ngươi nói vậy là làm khó chúng ta rồi. Lần trước Thiên La Bảo Tự ta đã lấy hết tinh huyết ra trao đổi rồi, còn bản nguyên vốn cực kỳ trân quý, Thiên La Bảo Tự ta còn không có nữa là? Ngược lại, nếu bần tăng không đoán sai, chắc trên người Sở giáo chủ đang có một luồng bản nguyên, một luồng còn chưa đủ, còn muốn hai?”

Sở Hưu điềm nhiên nói: “Có ai ngại ít bảo vật đâu, nếu Thiên La Bảo Tự không thể lấy ra thứ ta muốn mà vẫn muốn ta nhường đường, vậy thì đơn giản thôi.

Võ giả là dựa vào thực lực quyết định thắng bại, mọi người trực tiếp đánh trận là được.”

Nói đoạn, Sở Hưu đã đặt tay lên Phá Trận Tử bên hông y.

Tế Không thiền sư thấy vậy lập tức cau mày.

Thiên La Bảo Tự không sợ chiến đấu, chỉ không muốn đánh những trận không cần thiết như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận