Côn Luân Ma Chủ

Chương 1793: Bản nguyên âm dương, biến cố lớn tại Đại La Thiên

Đó là một khí tức quen thuộc, khí tức của Đại La Thần Cung!

Lúc này Dạ Thiều Nam, lão thiên sư và những người khác trong võ lâm đều đang chờ đợi dưới chân núi Côn Luân.

Lý do bọn họ không trở về rất đơn giản, chính là đang chờ lời hứa của Sở Hưu.

Nếu chuyện này là thật, Côn Luân Ma Giáo ăn thịt thì bọn họ cũng có thể húp canh, mọi chuyện đều dễ bàn.

Còn nếu lần này Sở Hưu lừa bọn họ, cho dù Côn Luân Ma Giáo thật sự có vốn liếng hùng bá giang hồ, bọn họ cũng không ngồi chờ chết. Dù sao năm trăm năm Côn Luân Ma Giáo mạnh mẽ đến vậy mà còn có người dám phản kháng.

Ngay khoảnh khắc Sở Hưu phá vỡ Thiên Môn, một luồng nguyên khí cường đại đã bao phủ lấy họ, khiến sắc mặt bọn họ thay đổi, vừa mừng vừa sợ.

Bọn họ chưa từng thấy thiên địa nguyên khí cỡ này trong bất cứ bí cảnh nào, Sở Hưu đã nói thật.

Đương nhiên đây chỉ là ở dãy núi Côn Luân, cạnh Thiên Môn, cho nên bọn họ cảm thấy thiên địa nguyên khí rất đậm, nếu lan ra toàn bộ giang hồ sẽ không rõ ràng như vậy. Nhưng cho dù thế cũng đủ khiến nguyên khí trên toàn bộ giang hồ tăng thêm một cấp bậc.

Lúc này sự chú ý của Sở Hưu lại không đặt lên chuyện nguyên khí bộc phát mà tập trung vào vệt sáng vàng kim ở chính giữa cái khe trên vách đá.

Vệt sáng kim đó rất nhạt, không hề nổi bật, như lực lượng trong phù văn còn chưa tiêu hao triệt để, thậm chí lúc đầu Sở Hưu còn không chú ý tới nó.

Chuyện khiến Sở Hưu nhắm vào nó là vì ngay khoảnh khắc nó xuất hiện, bản nguyên Ma đạo vốn thường xuyên im hơi lặng tiếng trong người y đột nhiên rung động một chút, cứ như bị đối phương hấp dẫn.

Sở Hưu thận trọng điều động cương khí, định lấy nó vào tay.

Nhưng không ngờ bản nguyên dương cực này lại không khó bắt giữ. Khi cương khí của Sở Hưu vừa hạ xuống người nó, không ngờ nó lập tức lẩn vào người Sở Hưu, khiến Sở Hưu còn không có cơ hội phòng bị.

Chuyện này khiến Sở Hưu giật nảy mình.

Y vốn định nghiên cứu trước, ai ngờ nó trực tiếp trốn vào cơ thể mình, căn bản không cho y cơ hội.

Lúc này trong người Sở Hưu đã có cả bản nguyên dương cực và bản nguyên ma đạo. Hai luồng bản nguyên này tồn tại trong đan điền của Sở Hưu, không ngờ lại thu hút lẫn nhau, đầu đuôi nối liền, tạo thành hình hài như thái cực âm dương ngư, chuyển động tuần hoàn, cực kỳ chính xác và hài hòa. Thậm chí hai bên ngoài màu sắc không giống, còn lại mọi thứ giống nhau y hệt, chính xác như trời sinh.

Hơn nữa ngay khoảnh khắc hai luồng bản nguyên kết hợp xoay chuyển, hai bên va chạm mang tới một chút chấn động lực lượng.

Chỉ một chút chấn động lực lượng đó lại lập tức khiến thân thể Sở Hưu căng đầy, lực lượng toàn thân bộc phát, khiến Sở Hưu rên lên một tiếng đau đớn.

Ngay sau đó Sở Hưu dùng nghị lực cực mạnh khống chế thân thể của mình, cưỡng ép luyện hóa lực lượng này, thậm chí làn da của y đã xuất hiện từng vết rạn, như một huyết nhân, cực kỳ đáng sợ.

Sở Hưu cũng không ngờ, y đối đầu với Quân Vô Thần, mãi tới khi giết chết được hắn cũng chỉ tiêu hao lực lượng quá mức, nhưng lại trực tiếp trọng thương tại đây.

May là chấn động lực lượng kia chỉ là hai luồng bản nguyên vô thức tạo ra, Sở Hưu còn có thể áp chế được.

Khi y áp chế lực lượng này triệt để, không ngờ lại phát hiện cảnh giới của mình tăng lên tới Võ Tiên tam trọng thiên, khiến Sở Hưu vừa mừng vừa sợ.

Sở Hưu đã đột phá cảnh giới rất nhiều lần, nhưng đột phá khó hiểu như vậy lại là lần đầu tiên.

Bản nguyên cực âm và bản nguyên cực dương ẩn chứa lực lượng cường đại tới kinh người.

Hai luồng bản nguyên kết hợp tiết ra một chút lực lượng yếu ớt thôi cũng có thể khiến mình thăng cấp thêm một trọng thiên, vậy nếu theo lời Thiên Hồn, ba luồng lực lượng bản nguyên cùng thuộc tính tề tụ, không khéo có thể mở ra Trường Sinh Thiên trong truyền thuyết.

Tuy hai thứ này ở trong cơ thể Sở Hưu nhưng y cũng không biết rốt cuộc là tốt hay là xấu, tạm thời y cũng không cách nào sử dụng.

Nhưng loại chí bảo trong chí bảo như vậy, cho dù không dùng được, cứ lấy về tay đã rồi tính.

Giờ phút này, ngay lúc Sở Hưu phá vỡ Thiên Môn, lấy được bản nguyên cực dương, trong Đại La Thần Cung đã rung chuyển dữ dội.

Nhưng chấn động này được khống chế chỉ trong phạm vi Trung Châu, chỉ có những cường giả đỉnh phong của Đại La Thiên mới phát hiện ra được.

Khoảnh khắc này, trận pháp trên Đại La Thần Cung xuất hiện mấy vòng sáng.

Đó không phải thực thể, cho dù là cường giả Võ Tiên cửu trọng thiên cũng không thể đi xuyên qua một vực chỉ trong chớp mắt, lập tức tới Đại La Thần Cung.

Đây chỉ là một phương thức liên lạc bằng trận pháp mà bọn họ bố trí khi xây dựng trận pháp.

Trong đó có một âm thanh uy nghiêm vang lên trong phật quang lóng lánh: “Trận pháp dưới hạ giới đã bị hư hại, chắc là những người giữ cửa mà chúng ta để lại dưới hạ giới đã xảy ra chuyện rồi.”

Trong một vầng sáng khác, giữa làn sương mù hỗn độn, một âm thanh khó phân biệt giới tính mang theo vẻ trào phúng vang lên: “xảy ra chuyện? Mấy ngàn năm trước khi chúng ta đã không liên lạc được với bọn chúng, bọn chúng đã xảy ra chuyện rồi.”

Một quầng sáng khác lấp lánh ánh sao, giọng nói ôn hòa cất lên: “Chư vị, tranh luận chuyện này cũng vô dụng. Trận pháp ở hạ giới đã vỡ vụn, tức là trận pháp ở Đại La Thần Cung cũng không kiên trì được bao lâu. Chờ thêm một thời gian nữa có thể con đường nối xuống hạ giới sẽ xuất hiện. Chư vị đã chuẩn bị cho chuyện này chưa? Hay là chúng ta gia cố trận pháp, duy trình tình trạng hiện giờ?”

Giọng nói trong phật quang lại vang lên, lần này là thở dài: “Có lẽ đây chính là số mệnh, vạn năm trước chúng ta đã làm sai, Đại La Thiên không phải nơi của chúng ta, chúng ta nên ở lại dưới hạ giới độ kiếp, sau kiếp nạn sẽ được tân sinh.

Chúng ta cưỡng ép phá vỡ Đại La Thiên, tàn sát thổ dân, chiếm cứ thế giới không thuộc về chúng ta, vi phạm thiên đạo nhân quả, đây là tội lỗi.

Năm trăm trước, người kia xuất hiện từ hạ giới, vô số cường giả Đại La Thiên tử thương, có lẽ đây chính là ý trời trừng phạt chúng ta.

Tới nay đã có bí cảnh bắt đầu khô héo suy thoái, đại kiếp nạn chưa từng có trong thiên địa, không phải nhắm vào thiên địa mà nhắm vào chúng ta!

Hôm nay trận pháp dưới hạ giới đã bị phá vỡ, con đường nối hai thế giới sắp mở ra, có lẽ đây chính là ý trời chỉ dẫn, để chúng ta trở về với gốc gác, rời khỏi thế giới không thuộc về chúng ta!”

Giọng nói khó phân giới tính kia lại càng mỉa mai sắc bén: “Con lừa trọc dối trá! Nếu các ngươi cứng rắn vậy, sao lúc trước lại chuyển Thiên La Bảo Tự tới Đại La Thiên? Các ngươi biết đây là tội ác nhưng lại giết chóc man tộc ở Tây Vực không hề lưu tình.

Thiên đạo nhân quả? Ta chính là thiên đạo, ta chính là nhân quả!”

Âm thanh trong phật quang lại càng uy nghiêm: “Tà ma dị đoan dám nói linh tinh về thiên đạo nhân quả?”

Thấy hai người càng lúc càng nóng nảy, giọng nói già nua của Đạo Tôn bỗng vang lên hùng hậu.

“Đủ rồi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận