Côn Luân Ma Chủ

Chương 1456: Đột nhiên hiểu ra 2

Tuy Sở Hưu không biết chuyện đột phá thì liên quan gì tới tuổi thật, nhưng y không dám hỏi nhiều. Có điều chắc chắn Mai Khinh Liên bước vào cảnh giới Chân Đan lúc hơn ba mươi tuổi.

Cánh ngưỡng cửa của thế giới này quá thấp, hay y tùy tiện đi ra ngoài mà gặp phải cao thủ trẻ tuổi thiên phú tuyệt thế?

Những người truy sát cô gái kia lại hết sức bình thường, tổng cộng năm võ giả cảnh giới Chân Đan, không phải trung niên thì tuổi tác cũng cao, hơn nữa còn thuộc nhiều môn phái khác nhau.

Cô gái kia cầm một thanh trường kiếm màu xanh, vừa chống cự vừa chạy trốn, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, không phải bình hoa di động.

“Võ giả thế hệ trước trong mấy môn phái các ngươi liên thủ truy sát một cô gái yếu đuối như ta, nói ra không bị đồng đạo trong võ lâm Phương Lâm Quận chế nhạo hay sao?”

Sở Hưu có thể hiểu được lời của cô gái kia, nhưng không hiểu nhiều.

Bây giờ y có thể khẳng định người trong thế giới này chính là hậu duệ của những người né tránh đại kiếp nạn thời thượng cổ.

Cách phát âm và âm điệu của bọn họ có chỗ khác biệt so với thế giới bên Sở Hưu, nhưng vẫn chung một nguồn gốc.

Cho nên tuy Sở Hưu nghe có chỗ không hiểu, nhưng dù sao y cũng đọc không ít điển tịch, vẫn hiểu được đa số, cũng tương tự như nghe tiếng địa phương.

Lão già mũi ưng dẫn đầu đám người truy sát lạnh lùng nói: “Cô gái yếu đuối, đại tiểu thư của Cửu Phượng Kiếm Tông, Phượng Vũ Huyết Kiếm Lâm Phượng Vũ mà là cô gái yếu đuối, vậy những người chết dưới kiếm của ngươi là gì?

Đệ tử của ta vốn vô tội, chỉ vì vài lời bên khóe miệng mà bị ngươi phế bỏ tiểu huynh đệ, thế mà cũng tự xưng là cô gái yếu đuối?

Huống chi lần này là ngươi tự tìm đường chết, phụ thân của ngươi đã đáp ứng giao Thiên Tuyệt Kiếm Điển cho chúng ta dùng chung, ngươi lại nhất quyết chặn đường, vậy đừng trách chúng ta độc ác!”

Lâm Phượng Vũ hừ nhẹ một tiếng: “Tên đồ đệ rác rưởi của ngươi mà cũng dám đùa bỡn ta, dám khoa chân múa tay với Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta, phế bỏ thứ đó của hắn đã là ta hạ thủ lưu tình rồi.

Còn Thiên Tuyệt Kiếm Điển vốn là thứ mà Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta bỏ bao công sức, tốn mấy năm mới thu thập đủ, chữa trị lại. Dựa vào đâu mà các ngươi đòi hưởng chung? Vì sao các ngươi không lấy điển tịch bí truyền của tông môn các ngươi ra chia sẻ với Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta?”

Chỉ sau vài lời, Sở Hưu đã đoán được gần hết mọi chuyện, y lắc đầu, đúng là vô nghĩa.

Đơn giản là thất phu vô tội, mang ngọc thành tội.

Cửu Phượng Kiếm Tông nhận được thứ mà người khác ao ước, nhưng lại không có thực lực giữ nó lại.

Phụ thân của cô gái này khá nhút nhát, hay nên nói là thức thời, cho nên định giao đồ ra để giàn xếp mọi chuyện.

Còn tính cách cô nương này lại khá ương ngạnh, nhưng hiển nhiên ngực tuy rất lớn mà đầu óc lại không đủ dùng.

Muốn cứng rắn cũng phải có vốn liếng cứng rắn, không có thực lực mà cứng đầu thì kết cục sẽ rất thê thảm, cũng như lúc này.

Trong lúc nói chuyện, đám người đã xuất hiện trước mặt Sở Hưu.

Lâm Phượng Vũ không ngờ ở nơi này mà cũng có người, cô nàng đang định kêu cứu thì Sở Hưu đã tránh sang một bên, thản nhiên nói: “Chư vị, các ngươi tiếp tục đi.”

Thấy hành động này của Sở Hưu, Lâm Phượng Vũ đang bỏ chạy cũng bị loạn nhịp thở, thiếu chút nữa không khống chế nổi cương khí của bản thân.

Một cô gái yếu đuối xinh đẹp như mình bị một lũ thô kệch hung ác truy sát, bình thường phải là anh hùng cứu mỹ nhân chứ? Cho dù không cứu thì hô hào hai tiếng hỗ trợ cũng được, sao tên này lại trực tiếp né tránh, thật quá vô lý.

Thật ra Sở Hưu vốn là người không thích xen vào chuyện của người khác.

Xưa nay Sở Hưu vốn lười nhúng tay vào nhân quả không liên quan tới mình, trừ phi y thấy có đủ lợi ích.

Với thực lực hiện tại của Sở Hưu, bất luận là Lâm Phượng Vũ hay những người đuổi giết, ai cũng là sâu kiến, phất tay là chết.

Tâm trạng tốt thì Sở Hưu còn để ý tới chuyện tốt, tâm trạng không tốt có thể cũng quản.

Nhưng bây giờ tâm trạng Sở Hưu tương đối phức tạp, cho nên y không muốn quan tâm.

Mới đến đây, vạn nhất sau lưng đám người này có thế lực gì. Tuy mình không sợ nhưng dù sao cũng là phiền phức, trước khi thăm dò rõ thế giới này, Sở Hưu không muốn gây thêm phiền phức.

Nhưng y không muốn gây chuyện nhưng có vài người lại muốn gây chuyện với y.

Đám người truy sát thấy Sở Hưu vốn đã giật nảy mình.

Bọn họ nhiều người như vậy, lại truy sát một mình Lâm Phượng Vũ, nói thì dễ mà nghe thì khó.

Hơn nữa bọn họ cũng sợ ép phụ thân của Lâm Phượng Vũ quá mức, khiến cho hắn liều mạng cá chết rách lưới. Vì vậy bọn họ mới bố trí, ép đối phương đi vào Đế La Sơn Mạch vốn vắng vẻ này, chết ở đây còn không tìm thấy thi thể.

Tuy Đế La Sơn Mạch là dãy núi khổng lồ vắt ngang từ Đông Vực Sang Bắc Vực, nhưng dãy núi gần Phương Lâm Quận của bọn họ lại cực kỳ hoang vu, thậm chí rất ít người tới đây hái thuốc. Chính vì vậy bọn họ mới yên tâm truy sát Lâm Phượng Vũ ở đây, không ngờ lại gặp người sống. Hơn nữa nhìn dáng vẻ đối phương, vốn không giống võ giả tới hái thuốc, cả khẩu âm và cách ăn mặc đều cực kỳ quái dị, cũng rất khả nghi.

Một người trong số đó đột nhiên nói: “Hình như ta từng nghe nói, năm xưa tổ tiên của Lâm gia trong Cửu Phượng Kiếm Tông xuất thân từ Huyền Thiên Cảnh ở Bắc Vực, tên này mặc áo đen, giọng điệu lại kỳ quặc như vậy, có phải cứu binh mà Lâm Nhai Tử mời từ Huyền Thiên Cảnh đến không? Chỉ có người của Huyền Thiên Cảnh mới thích mặc áo đen toàn thân như vậy thôi.

Trước đó tông chủ đã nói, tuy Lâm Nhai Tử nhút nhát thận trọng, nhưng trong lòng có rất nhiều quỷ kế. Liệu có phải đối phương giả vờ nịnh nọt chúng ta nhưng lại âm thầm mời cứu binh từ Huyền Thiên Cảnh đến không?”

Sở Hưu nhíu mày, rốt cuộc đầu óc đám người này suy nghĩ thứ gì vậy? Thích mặc đồ đen thì là người của Huyền Thiên Cảnh? Đồ đen trêu gì đến ngươi à?

“Ta không phải người của Huyền Thiên Cảnh.” Sở Hưu lắc đầu nói.

Lão già cầm đầu ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Bất luận hắn có phải hay không, hôm nay hắn đã thấy chúng ta giết người, để hắn sống cũng là phiền toái, cứ giết chết rồi tính!”

Lúc này Sở Hưu còn chưa bộc lộ thực lực của bản thân, đến chỗ mới thì phải khiêm nhượng vào. Cho nên Sở Hưu thu liễm lực lượng của bản thân tới cực hạn, định âm thầm quan sát thế giới này rồi xác lập kế hoạch.

Cho nên đám người kia không cảm thấy có gì nguy hiểm trên người Sở Hưu, lại nhìn gương mặt Sở Hưu, vô thức cho rằng đối phương là võ giả cấp thấp bình thường.

Có điều lúc này bọn họ lại không ý thức được, cho dù Sở Hưu là võ giả cấp thấp nhưng không ai trong số họ có thể thấy rõ cảnh giới của Sở Hưu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận