Côn Luân Ma Chủ

Chương 892: Một cơ duyên 2



Sau chuyện này nếu Đổng Thành Vân không chết, hình ảnh này đủ khiến hắn thành cao thủ trong cùng thế hệ, thậm chí gây dựng được căn cơ không tệ trên con đường võ đạo tương lai của hắn.

Viên Cát đại sư hiếu kỳ nói: “Đại nhân, vạn nhất Đổng Thành Vân này nhận được đao pháp lại không dùng thì sao? Giờ trên giang hồ sóng gió đã càng lúc càng nghiêm trọng. Nếu không có tin tức gì lan truyền, e rằng sóng gió sẽ từ thịnh chuyển suy, cuối cùng thật sự chỉ còn là lời đồn, không ai quan tâm đến nữa.”

Không gì là vĩnh viễn không hề thay đổi, cho dù là trên Phong Vân Bảng cũng có một số võ giả hơn mười năm không xuất hiện trên giang hồ,không rõ sống chết cho nên bị Phong Mãn Lâu loại khỏi bảng.

Nếu Đổng Thành Vân nhận được cơ duyên này xong vẫn nhẫn nhịn giấu tài, vậy hoặc là tâm tư của hắn cứng rắn như sắt thép, hoặc là hắn quá hèn nhát.

Cho nên Sở Hưu không hề lo lắng, chỉ lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, hắn biết nên lựa chọn thế nào. Khi một người đột nhiên nhận cơ duyên, tâm tính hắn chắc chắn sẽ có biến hóa.

Có hai thứ dụ dỗ trên thế gian này là khó ngăn cản nhất, một là quyền thế, hai là lực lượng.”

Trong nội bộ Đổng gia, Đổng Thành Vân ngơ ngơ ngác ngác đi vào gian phòng của mình.

Trong đầu hắn vẫn vang vọng lời nói của người kia cùng đao pháp cường đại đó.

Hệt như một giấc mộng Nam Kha, hắn thậm chi không biết những gì mình vừa trải qua rốt cuộc là thật hay là giả.

Lúc này trong Đổng gia rất náo nhiệt, nhưng Đổng Thành Vân lại chẳng hề quan tâm.

Lời đồn trên giang hồ càng lúc càng mãnh liệt, một số thế lực Tây Sở đã không nhịn được chạy tới Đổng gia.

Đương nhiên không phải bọn họ tới giết người đoạt bảo, chỉ là tới thăm dò Đổng gia một chút mà thôi.

Đám người lão tổ Đổng gia mặc dù phẫn nộ nhưng đành phải lá mặt lá trái tiếp đón bọn họ. Còn những đệ tử mà bọn họ dẫn theo lại do người trẻ tuổi trong Đổng gia tiếp đón.

Lúc này một đệ tử chi chính của Đổng gia, cũng là một trong những người chế nhạo Đổng Thành Vân trong quán rượu đi tới. Thấy bộ dáng này của Đổng Thành Vân, hắn cười lạnh một tiếng bước tới cản đường, hừ lạnh nói: “Đổng Thành Vân, lão tổ cùng gia chủ đều đang tiếp khách, lệnh cho chúng ta tập trung chiêu đãi. Ngươi cũng coi là chi chính của Đổng gia, sao lại bày cái mặt như xác chết đó ra, định để ai nhìn? Không muốn làm người chi chính Đổng gia ta thì cút xuống bưng trà rót nước cùng đám đệ tử chi phụ đi, đừng đứng đó làm mất mặt nữa!”

Đám võ giả ngoại lai hờ hững nhìn cảnh này, bọn họ không phải người của Đổng gia, đương nhiên không xen vào.

Hơn nữa bọn họ cũng là người của đại thế gia đại môn phái, chuyện này rất bình thường, không có gì là lạ.

Ngươi không có bản lĩnh, đương nhiên bị người khác ức hiếp thôi.

Thế gian này không có tình yêu vô duyên vô cớ, nhưng lại có thù hận vô cớ vô duyên.

Đổng Thành Vân nhìn người trước mắt, cảm nhận được ánh mắt mỉa mai hờ hững vác ác ý của những người xung quanh, hắn cắn răng, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời người kia nói.

Nhịn nhịn nhin, nhịn đến lúc nào mới ngóc đầu lên được?

Gần tay Đổng Thành Vân là kệ binh khí mà các đệ tử Đổng gia sử dụng khi luyện võ, bên trên đặt một số binh khí bình thường.

Đổng Thành Vân chợt vươn tay, rút một thanh đao ra. Đệ tử chi chính đối diện còn mải châm chọc: “Sao nào? Muốn động thủ chắc? Ngươi dám không? Chỉ bằng thực lực của ngươi mà cũng đòi...”

Hắn còn chưa dứt lời, Đổng Thành Vân đã xuất đao chém xuống. Không có đao khí tung hoành, chỉ là một đao đơn giản nhưng đao ý lại như phá núi dời biển chém xuống, trực tiếp chém đệ tử chi chính của Đổng gia kia thành hai nửa!

Đổng Vân Thành có cảnh giới Tiên Thiên, còn đệ tử trực hệ Đổng gia vừa bị hắn giết chết lại có thực lực Nội Cương cảnh.

Dùng cảnh giới Tiên Thiên giết chết Nội Cương không hiếm thấy, điểm ly kỳ là một đao vừa rồi của Đổng Vân Thành. Đao ý của đao đó quả thật cường hãn tới mức da đầu tê dại, kinh diễm tới cực điểm.

Sau đao đó, Đổng Vân Thành như khôi phục lý trí, trực tiếp quay người bỏ trốn.

Người hắn vừa giết trong nhóm tương đối xuất sắc của trực hệ Đổng gia. Quan trọng hơn là cha chú hắn, gia gia hắn đều là chấp sự hay trưởng lão của Đổng gia.

Tiếp tục ở lại Đổng gia, thậm chí hắn chẳng còn mạng nữa.

Đám đệ tử Đổng gia ngẩn người, lập tức kêu gào: “Tới nói với gia chủ, lập tức đuổi theo Đổng Vân Thành!’

Người của Đổng gia lập tức kêu gào nhưng đám người môn phái khác lại có vẻ rất kỳ quái.

Trong lời đồn trên giang hồ, Đổng gia có truyền thừa của đao pháp chí cường thời thượng cổ, Thất Đại Hạn. Kết quả Đổng gia không chịu thừa nhận, nhưng giờ thì sao?

Chỉ với đao ý mà đệ tử Đổng gia vừa thi triển, bọn họ dám khẳng định đó chính là Thất Đại Hạn!

Mặc dù trên giang hồ chưa ai từng thấy võ công này, nhưng Đổng gia trước nay không am hiểu đao pháp, kết hợp với suy đoán lúc trước của bọn họ, đây không phải Thất Đại Hạn thì là gì?

Đổng gia đúng là ẩn giấu cực sâu!

Lúc này lão tổ Đổng gia cùng Đổng Tề Khôn đều đang tiếp đón những người tới thăm dò, hay nên nói là chơi trò lá mặt lá trái với bọn họ.

Tin đồn trên giang hồ chỉ khiến đám người này thấy hơi hiếu kỳ mà thôi, còn chưa tới mức khiến bọn họ vạch mặt giết người đoạt bảo. Cho nên đám người này đều tìm đủ loại lý do tới Đổng gia, muốn thăm dò đôi chút.

Lúc này Trần Kiếm Không chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái đang trong số những người này, hắn cười ha hả nói: “Ta nói này Đổng huynh, Đổng gia các ngươi đúng thật là, sao phải nhỏ mọn như vậy. Đã được bảo vật sao không cho chúng ta mở mang tầm mắt đôi chút. Chẳng lẽ Đổng huynh sợ chúng ta ra tay cướp đoạt hay sao?

Huống chi ta là người dùng kiếm, muốn xem Thất Đại Hạn kia chẳng qua là để tăng thêm kiến thức mà thôi. Ngươi cho ta ta còn chẳng học nữa là.”

Đổng Tề Khôn lúc này thật sự muốn hộc máu, hắn lộ vẻ bất đắc dĩ nói: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi, Đổng gia ta thật sự không có bảo vạt gì. Thời gian vừa qua Đổng gia ta còn không tổ chức cả Khai Sơn Tế, lấy đâu ra bảo vật cơ chứ?”

Trần Kiếm Không đang định nói gì đó, lại thấy một đệ tử Đổng gia hốt hoảng chạy tới. Đệ tử này định lên tiếng nhưng thấy những người trước mắt, lại cố gắng nhịn về.

Đổng Tề Khôn cau mày nói: “Ấp a ấp úng nỗi gì? Có chuyện gì mà không nói được?”

Đệ tử kia cũng khá hiểu tình thế, thấy nhiều người ngoài ngồi đây như vậy, có đánh chết hắn cũng không nói.

Có điều hắn không nói nhưng lại có người khác tới, đều là người vừa chứng kiến Đổng Thành Vân giết người.

Bọn họ lập tức tới tìm chưởng môn hay gia chủ nhà mình, hạ giọng thuật lại tin tức cho bọn họ.

Trần Kiếm Không nghe vậy lập tức cười ha hả, đứng dậy chỉ vào Đổng Tề Khôn cười lớn: “Đổng gia chủ, ngươi còn nói Đổng gia ngươi không có bảo vật! Đao pháp Thất Đại Hạn đã bị đệ tử Đổng gia nhà các ngươi sử dụng rồi!”

Đổng Tề Khôn vẻ mặt ngây ngốc, sau khi hắn hỏi rõ mọi chuyện lại hận không thể chém Đổng Thành Vân thành muôn mảnh!

Bất kể chiêu thức Đổng Thành Vân vừa dùng có phải là Thất Đại Hạn không? Dù sao lời đồn cũng bị ghim chắc rồi.

Đám người nhìn Đổng gia, ánh mắt đều lóe lên sắc thái lạ, sau đó lao nhao cáo từ rời khỏi.

Đương nhiên giờ bọn họ không làm chuyện giết người đoạt bảo được, có điều bọn họ có thể thử dùng một số thủ đoạn khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận