Côn Luân Ma Chủ

Chương 807: Chân Đan dị chủng 1



Bầu không khí của Quan Trung Hình Đường lúc này đang rất ngột ngạt.

Trước đó khi tấn công Bắc Yên, đại đa số mọi người còn giữ được trạng thái hưng phấn, bởi vì lúc đó bọn họ là thợ săn.

Còn lúc này đối mặt với kẻ địch sắp đánh tới cửa, bọn họ thậm chí không biết số lượng bên địch, trở thành con mồi bị bao vây. Cảm giác này không dễ chịu gì.

Sở Hưu chỉ dùng một ngày đã khôi phục gần tới đỉnh phong, y không lựa chọn bế quan nghỉ ngơi dưỡng sức mà tới tìm Ngụy Thư Nhai.

Thương thế của Ngụy Thư Nhai cho dù bảo Phong Bất Bình đến trị liệu, trong thời gian ngắn cũng chẳng khá lên được, cần nhất là tĩnh dưỡng. Cho nên Sở Hưu chọn một nơi yên tĩnh trong Quan Trung Hình Đường để Ngụy Thư Nhai nghỉ ngơi. Ngụy Thư Nhai cũng không cự tuyệt, đây cũng là một loại thái độ.

Cho dù lần này Sở Hưu không thủ được Quan Trung Hình Đường, chí ít cũng có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần là hắn. Kể cả không bảo vệ được Quan Trung Hình Đường, nhưng ít nhất vẫn giữ được tính mạng cho Sở Hưu.

Quy củ của nhánh Ẩn Ma tuy tàn khốc, nhưng còn chưa tàn khốc tới mức thất bại một lần là nhất định phải chết.

Gõ cửa một cái, Ngụy Thư Nhai thản nhiên nói: “Vào đi.”

Sở Hưu đẩy cửa bước vào, trong phòng Ngụy Thư Nhai không như tưởng tượng của Sở Hưu, không ngồi dưỡng thương mà xếp bằng trên giường, đốt lư hương, ngâm một bình trà ngon, tay cầm một cuốn sách, dáng vẻ nhàn nhã tự đắc như đang dưỡng lão.

Có điều Sở Hưu liếc mắt nhìn quyển sách, không phải kinh văn ba nhà Đạo Phật Ma, cũng chẳng phải điển tịch võ công, trên bìa sách dùng kiểu chữ thô sơ viết bốn chữ ‘Công tử lưu tình’.

Ngôn tình?

Sắc mặt Sở Hưu khá kỳ quái, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Ngụy Thư Nhai, một trong Ngũ Đại Thiên Ma ngày xưa, kiêu hùng Ma đạo từng khuấy đảo phong vân năm xưa, không ngờ lại đọc thứ này.

Ngụy Thư Nhai ho nhẹ một tiếng, quẳng cuốn sách sang một bên, sắc mặt không chút thay đổi, trầm giọng nói: “Sao ngươi có thời gian đến chỗ ta? Thấy bất an à?”

Sở Hưu ngồi đối diện với Ngụy Thư Nhai, lắc đầu nói: “Đường là do ta chọn, còn chưa đánh sao lại bất an được? Ta chỉ tới muốn thỉnh giáo Ngụy tiền bối vài thứ mà thôi.”

Ngụy Thư Nhai hỏi: “Thứ gì?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Những thứ liên quan tới Võ Đạo Chân Đan.”

Ngụy Thư Nhai lấy làm lạ: “Ngươi không có điển tịch hay ghi chép về chuyện này à?”

Hắn biết Sở Hưu không có sư phụ nhưng truyền thừa cơ duyên của Sở Hưu đều không tệ. Hơn nữa Sở Hưu đã nhận được Quan Trung Hình Đường, toàn bộ công pháp bí điển trong Quan Trung Hình Đường mặc y thỏa sức đọc.

Từ khi thành lập tới giờ Quan Trung Hình Đường có không ít tông sư võ đạo, như Sở Cuồng Ca và Quan Tư Vũ sau khi bước vào cảnh giới Chân Đan chắc chắn sẽ viết lại cảm ngộ của mình, để lại cho Quan Trung Hình Đường. Cho nên đáng lý Sở Hưu phải hiểu rất rõ về cảnh giới này mới đúng.

Sở Hưu đáp: “Ta có những thứ này, nhưng ta muốn hiểu thêm về những thứ Quan Trung Hình Đường không có.

Tiềm lực con người vô cùng lớn, thật ra phần lớn mọi người còn chưa khai phá một cảnh giới tới cực hạn đã đột phá cảnh giới tiếp theo. Mặc dù sẽ nhận được lực lượng cường đại hơn, nhưng thành tựu lại chỉ có hạn.

Võ đạo ta theo đuổi mặc dù không đến mức tu luyện mỗi cảnh giới tới hoàn mỹ không còn khuyết điểm, nhưng chí ít trong mỗi cảnh giới ta đều muốn đạt tới cực hạn, cực hạn của chính ta.

Giờ trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, trên giang hồ số người có thể sánh vai với ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng cảnh giới tông sư võ đạo còn rất nhiều thứ ta chưa khai phá được.

Ngày trước ta từng đọc được miêu tả trong Tiểu Phàm Thiên. Đạo sĩ Linh Bảo Quan tời thượng cổ khi bước vào cảnh giới Võ Đạo Chân Đan có thể ngưng tụ Linh Bảo Hào Quang.

Gần hơn thì Trương Thừa Trinh từng ngưng tụ thành Lôi Minh Kim Đan, còn nghe nói trong Đại Quang Minh Tự có vài người từng ngưng tụ được Thất Bảo Xá Lợi.

Vậy giới Ma đạo ta có phương pháp ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan đặc thù hay không?”

Ngụy Thư Nhai nghe vậy thần sắc cứng đờ, lại nhìn Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngươi muốn cô đọng Võ Đạo Chân Đan đặc thù này? Ta khuyên ngươi nên thận trọng hơn.

Ngưng tụ Chân Đan dị chủng không có uy lực cường đại như ngươi tưởng tượng đâu, nó chỉ là dệt hoa trên gấm chứ không có biến hóa về chất. Ngược lại trong đó có nguy hiểm cực lớn.

Tỷ như Trương Thừa Trinh ngưng tụ được Lôi Minh Kim Đan kia. Thật ra phương pháp ngưng tụ Lôi Minh Kim Đan cũng không khó, không phải bí pháp bí truyền gì đó. Đại đa số võ giả Thiên Sư Phủ đều có thể tùy ý mượn đọc.

Nhưng ngàn năm qua chỉ mình Trương Thừa Trinh ngưng tụ được Lôi Minh Kim Đan, ngươi có thể tưởng tượng được độ khó của chuyện này. Đồng thời Trương Thừa Trinh làm thế nào ngưng tụ được Lôi Minh Kim Đan ngươi cũng hiểu, chuyện này nguy hiểm vượt xa bình thường.

Mặc dù so với Võ Đạo Chân Đan bình thường, Lôi Minh Chân Đan quả thật rất mạnh, nhưng ngươi cùng Tông Huyền sau khi bước vào cảnh giới Chân Đan cũng không bị Trương Thừa Trinh kéo giãn quá xa. Vì chuyện này mà mạo hiểm, không đáng.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Có một số việc không phải chuyện đáng giá hay không mà là có nên làm hay không.

Chẳng qua ta không muốn kém hơn kẻ khác, không cam lòng từ bỏ bất cứ cơ hội nào để bản thân mạnh mẽ hơn mà thôi.

Chuyện này là một kiếp nạn, nhưng có lúc kiếp nạn cũng có thể biến thành cơ duyên. Chống đỡ được, vậy thoát thai hoán cốt, thực lực tăng tiến.”

Ngụy Thư Nhai nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói: “Vậy nếu ngươi không chịu nổi thì sao?’

Sở Hưu vung tay lên nói: “Mặc dù đại đa số thời điểm ta đã quen với việc chưa thắng trước hết lo bại, lưu lại đường lui cho mình. Thế nhưng trong một số thời điểm phải thật dũng mãnh quyết liệt, chỉ có thể nhìn về phía trước, không thể quay đầu lại phía sau.

Ý ta đã quyết, kính mong Ngụy tiền bối giúp đỡ.”

Ngụy Thư Nhai nhìn Sở Hưu một hồi rồi nói: “Nếu ngươi đã lựa chọn, vậy ta không nhiều lời nữa, ngươi tự biết rõ là được.”

Nói xong Ngụy Thư Nhai lấy một bộ điển tịch từ trong hộp báu ra giao cho Sở Hưu, trầm giọng nói: “Đây là điển tịch liên quan tới ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan của Côn Luân Ma Giáo năm xưa, do đại ca ta lưu lại. Đây là bí điển nguyên gốc của Côn Luân Ma Giáo, nghe nói do Độc Cô Duy Ngã đại nhân tự mình viết, có phương thức ngưng tụ Bất Diệt Ma Đan.”

Đại ca của Ngụy Thư Nhai đương nhiên là vị lãnh tụ của Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma năm xưa. Người này là đệ tử chính tông của Côn Luân Ma Giáo, hắn có thứ này cũng không lạ.

Đọc qua nội dung trong điển tịch, Sở Hưu kinh hãi nói: “Có ai từng thử dùng cách nào ngưng tụ Bất Diệt Ma Đan chưa?”

Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Sau khi Côn Luân Ma Giáo bi hủy, một phần của cải rơi vào trong tay những kẻ tấn công Côn Luân Ma Giáo, một phần rơi vào tay những võ giả Ma đạo.

Nhánh của đại ca ta lệ thuộc vào Côn Luân Ma Giáo, huynh ấy cũng từng đọc quả thứ này nhưng không dám thử. Ngươi cũng đọc rồi đấy, điều kiện hà khắc tới cực điểm, không phải thứ mà người trong cảnh giới này có thể đạt tới, cho nên dần dà, không còn ai muốn thử làm vậy nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận