Côn Luân Ma Chủ

Chương 1501: Nhòm ngó trên đường 2

Tần Chung cau mày nói: “Thế thì chúng ta làm thế nào bây giờ? Đã bị lựa chọn nhảy vào hố lửa thì dù sao cũng phải có tính toán mới đúng chứ. Nhưng ngài nhìn vị kia kìa, dọc đường còn chẳng nói tới một câu, rốt cuộc hắn nghĩ thế nào? Hay là vốn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra?

Nghe nói đám truyền nhân của Cổ Tôn này từ nhỏ đã tu hành trong rừng sâu? Có phải luyện nhiều quá nên đầu óc hỏng mất rồi không?”

Từ Phùng Sơn quát khẽ: “Nói năng cho cẩn thận! Vị công tử này và Lục hành tẩu là bằng hữu tương giao tâm đầu ý hợp, hắn là truyền nhân của Cổ Tôn, còn đánh bại Hiên Viên Vô Song của Lăng Tiêu Tông, cả thực lực và địa vị đều vượt xa chúng ta.

Lão phu biết ngươi khó chịu vì phải tới Thương Ngô Quận, nhưng chú ý lời nói, đừng có đắc tội với vị Sở công tử này.”

Tần Chung gật nhẹ đầu, tuy nhìn như không để ý nhưng lại âm thầm ghi nhớ lời của Từ Phùng Sơn.

Sở Hưu không nói lời nào, vậy bọn họ đành phải mở lời trước.

Từ Phùng Sơn cẩn thận tới bên cạnh Sở Hưu hỏi: “Sở công tử, ngài đã có kế hoạch gì đối với bên Thương Ngô Quận chưa?”

Sở Hưu hỏi ngược lại: “Vì sao lại cần kế hoạch? Bên Thương Ngô Quận có gì cần kế hoạch à?”

Từ Phùng Sơn nghe vậy ngạc nhiên: “Có rất nhiều chuyện, ví dụ như quận trưởng tiền nhiệm vừa mất, chức vụ quận trưởng đã để trống mấy tháng, lòng người bất ổn.

Còn có Man tộc xảy ra bạo động, tuy bị các chủ đại nhân giết một đống rồi, nhưng chắc chắn vẫn có kẻ gây sự.

Hàn Giang Thành cách Thương Ngô Quận gần như vậy, không khéo cũng tới gây chuyện.”

Bây giờ ngay bản thân Từ Phùng Sơn cũng không hiểu rốt cuộc vị này hồ đồ thật hay giả bộ hồ đồ.

Sở Hưu chỉ vào mình, lạnh nhạt nói: “Mấy cái này còn cần kế hoạch? Ta là quận trưởng của Thương Ngô Quận, ai không nghe lời thì giết.

Đám Man tộc kia không phải người tộc ta, chắc chắn trong lòng có ý khác, dám gây sự, giết.

Thương Ngô Quận là địa bàn của Hoàng Thiên Các ta, ai dám gây chuyện, cũng giết.

Chuyện đơn giản như vậy còn cần kế hoạch?”

Từ Phùng Sơn nghe vậy trợn tròn hai mắt, thật sự không thể mô tả bằng lời.

Nghe thử xem, đây có phải tiếng người không?

Tuy hắn khá tốt tính nhưng nghe Sở Hưu nói hươu nói vượn như vậy hắn cũng tức tới mức hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Thấy hành động này của Từ Phùng Sơn, Sở Hưu cũng không nhiều lời.

Không phải y giả ngây giả dại với Từ Phùng Sơn mà y định làm như vậy thật.

Trước đó khi còn ở hạ giới, y có các thế lực xung quanh, cần tính toán khúc mắc giữa thế lực các bên, hậu quả sau khi làm việc, cho nên minh tranh ám đấu, mưu kế tầng tầng lớp lớp.

Nhưng nơi này là Đại La Thiên, Sở Hưu không định bán mạng cho Hoàng Thiên Các, cho nên y có thể hoàn toàn không cố kỵ điều gì, buông thả bản thân.

Trong thời điểm này có thể nói chuyện bằng đao kiếm và nắm đấm, thì ưu tiên nói chuyện bằng đao kiếm và nắm đấm.

Có thể giết một người để giải quyết vấn đề thì kiên quyết không nói nhiều thêm một câu.

Huống chi nếu Thính Xuân Vũ thật sự nằm trong tay đám người Nam Man kia, Sở Hưu muốn không giết người mà đoạt lại đao, đó là chuyện không thể.

Còn về hai người Từ Phùng Sơn và Tần Chung, y cũng lười giải thích cho bọn họ.

Bọn họ là do Lục Tam Kim phái tới, căn cơ đều trong tổng bộ Hoàng Thiên Các, có thể giữ trung thành tuyệt đối, cho nên Sở Hưu chỉ cần bọn họ nghe lời là đủ.

Đám người tiếp tục lên đường, nhưng bầu không khí càng gượng gạo, ngay cả mười võ giả cảnh giới Chân Đan cũng không giao tiếp với Sở Hưu, đám người như chia thành hai nhóm.

Nhưng trên đường, Sở Hưu lại phát hiện có người đang quan sát mình.

Cảm giác đó y hệt như lúc ở Lăng Tiêu Tông, Sở Hưu tìm cơ hội quan sát vài lần nhưng không phát hiện ra ai.

Y tin tưởng vào linh giác của mình, rõ ràng là thủ đoạn của người nhìn trộm càng cao minh.

Hai lần liên tiếp bị người ta nhòm ngó, chuyện này Sở Hưu âm thầm cảnh giác tới cực hạn.

Quan trọng nhất là cả hai lần Sở Hưu đều không phát hiện ra là ai.

Phái biết linh giác của Sở Hưu đã khá cường đại, Thiên Tử Vọng Khí Thuật từng được y thiêu đốt nguyên thần đẩy lên đỉnh phong, tuy hiện tại không cách nào phục chế lại trạng thái lúc đó nhưng cũng khiến Sở Hưu thu được năng lực cảm giác càng cường đại.

Kết quả y thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật suy đoán người nhòm ngó mình, nhưng lại không phát hiện ra manh mối, thật sự rất kinh khủng.

Người nhìn trộm y phải có thực lực hay ít nhất là tinh thần lực mạnh hơn y.

Sau khi không phát hiện manh mối, Sở Hưu tiếp tục dẫn người lên đường, nhưng y luôn quan sát xung quanh, có điều ánh mắt nhòm ngó kia lại không xuất hiện.

Đám người Từ Phùng Sơn và Tần Chung thấy Sở Hưu vui buồn thất thường điều tra bốn phía, bọn họ cũng không biết có chuyện gì xảy ra, lại không dám hỏi, còn tưởng vị công tử này lại lên cơn.

Thương Ngô Quận gần khu vực Nam Man, phải nói là một phần lãnh thổ của Thương Ngô Quận nằm trong khu vực Nam Man, bị rừng rậm bao phủ.

Khi đám người Sở Hưu tới Thương Ngô Quận, cảnh tượng hoàn toàn khác với những quận phủ khác trong Đông Vực.

Những quận khác trong Đông Vực, ví dụ như Phương Lâm Quận, đều đã được khai phá triệt để. Hơn nữa đi vào Thương Ngô Quận như đi vào một châu phủ được rừng rậm bao phủ, thường phải đi trên đường nhỏ nửa ngày mới thấy một tòa thành được bảo vệ bởi tường rào cao lớn.

Phủ quận trưởng của Thương Ngô Quận nằm ở Thương Nam Phủ chính giữa khu vực này, tòa châu phủ này rất hùng vĩ, thậm chí còn hùng vĩ hơn An Châu Phủ ở Phương Lâm Quận, Sở Hưu có thể thấy cả vết tích trận pháp trên tường thành.

Bên trong Thương Nam Phủ, võ giả cũng rất khác với võ giả ở Phương Lâm Quận, trên người ai nấy đều có sát khí như có như không, có thể thấy nơi này cũng không thái bình.

Sau khi vào thành, Từ Phùng Sơn nhìn lướt qua xung quanh, nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Sở Hưu thấy bộ dạng hắn, lạnh nhạt nói: “Từ lão, có gì không đúng ư?”

Tuy Từ Phùng Sơn khá bất mãn với Sở Hưu, nhưng hắn là mèo già hóa cáo rồi, cũng không muốn đắc tội với Sở Hưu.

Nghe Sở Hưu hỏi vậy, hắn lập tức trả lời: “Đúng là có điểm không đúng.

Bình thường thì loại châu phủ như Thương Nam Phủ sẽ nằm trong sự quản lý của quận trưởng, ngoài cổng phải có người canh gác.

Kết quả thì công tử cũng thấy rồi đáy, cửa thành vắng tanh, không biết rốt cuộc đám người trong phủ quận trưởng bố trí thế nào.

Cho dù không có quận trưởng đi nữa, Thương Ngô Quận rộng lớn này chẳng lẽ không có ai quản lý?

Theo ta được biết, bình thường thì trong phủ quận trưởng, số lượng chấp sự khoảng hơn mười người. Cho dù Thương Ngô Quận có thiếu hơn nửa số người thì cũng còn hai ba người mới đúng.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, không nói thêm gì mà vung tay tới thẳng phủ quận trưởng.

Lúc này trong phủ quận trưởng chỉ có vài chục võ giả thưa thớt, trong đó có ba người cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Ba người này người thì sắc mặt khổ sở, người lại chẳng mấy để tâm, còn một người không ngờ còn ngồi đó ngủ gật.

Người sắc mặt khổ sở tuổi tầm trung niên, hắn nhìn hai người khác: “Này, nghe ta nói đây, quận trưởng đại nhân sắp vào thành rồi? Chúng ta có ra ngoài nghênh đón không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận