Côn Luân Ma Chủ

Chương 1662: Sở Hưu đại nghĩa lẫm nhiên 1

Trong động thiên phúc địa lung lay sắp đổ, Mộ Bạch Sương vung tay, kiếm khí phủ kín khe hở bị y thu hồi vào tay, sắc mặt hắn cũng trở nên tái nhợt.

Cho dù hắn là cường giả cảnh giới Võ Tiên bát trọng thiên, nhưng lấy sức một mình phủ kín một động thiên phúc địa, một tiểu thế giới đầy vết rách cũng là chuyện cực kỳ tốn sức.

Nhan Bi Phong sắc mặt đen kịt như đáy nồi.

Sở Hưu!

Đòn phối hợp tuyệt sát liên tiếp kia, không ai có vấn đề gì, kết quả lại xảy ra chuyện ngay ở chỗ hắn. Tuy người khác không nói gì nhưng Nhan Bi Phong cũng thấy mất mặt.

“Người vừa rồi là ai?” Mộ Bạch Sương đột nhiên mở miệng hỏi.

Nhan Bi Phong sắc mặt đen kịt không nói gì, Đào Tiềm Minh nói: “Là quận trưởng Thương Ngô Quận của Hoàng Thiên Các, Sở Hưu. Nghe nói cũng là một vị truyền nhân của Cổ Tôn, có vẻ như lai lịch không nhỏ.”

Mộ Bạch Sương gật nhẹ đầu, nhưng không nói gì thêm.

Đào Tiềm Minh thân trọng hỏi: “Có đuổi không?”

Mộ Bạch Sương lắc đầu nói: “Bọn chúng đã chạy rồi, đuổi không kịp. Chúng ta một thân một mình vào Đông Vực truy sát là tự tìm đường chết. Đi thôi, động thiên phúc địa này sắp hỏng rồi.”

Kế hoạch vây giết Phương Ứng Long là do hắn nói ra, lúc này thất bại nhưng hắn không thấy chán nản gì.

Đối với Mộ Bạch Sương, làm chuyện gì cũng có ba phần ở người, ba phần ở thời cơ, ba phần ở kiếm trong tay hắn, phần cuối cùng là theo thiên ý.

Thiên ý không để Phương Ứng Long chết, Đông Vực đúng là không dễ gì chiếm cứ.

Mộ Bạch Sương vung tay, nhưng võ giả Nam Vực khác cũng nhân cơ hội này rời khỏi.

Những cường giả Võ Tiên bọn họ liều mạng giao chiến, đặt ở thế giới bên ngoài đủ để hủy diệt vài quận, còn trong động thiên phúc địa này thì xuyên thủng cả một động thiên phúc địa diện tích cực lớn, có thể thấy rốt cuộc lực lượng của bọn họ cường đại tới mức nào.

...

Trong Thương Nam Phủ, các võ giả còn lại của Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các đều tập trung tại đây.

Đây đã là địa bàn Đông Vực, nếu bọn Mộ Bạch Sương dám đuổi theo, bên phía Đông Vực cũng có thể nhanh chóng cứu viện.

Nhưng lúc này Sở Hưu đang rất thảm, chống lại chiêu Vạn Ma Triều Bái kia, y tiêu hao rất lớn, đặc biệt là phương diện khí huyết.

Cường giả Võ Tiên ngũ trọng thiên, lực lượng đó, uy thế đó, vốn không cách nào chống cự.

Cho dù là Lục Giang Hà cũng thi triển Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp, tập hợp lực lượng khí huyết của hai người, nhưng thực tế Sở Hưu không đỡ được chiêu này, y chỉ ngăn cản Nhan Bi Phong được ba giây, xem như cho Phương Ứng Long cơ hội lấy sức, bọn họ mới có thể trốn thoát.

Phương Ứng Long hít sâu một hơi, không ngờ lại trực tiếp thi lễ với Sở Hưu, trầm giọng nói: “Sở tiểu hữu, lần này nếu không có ngươi xuất thủ, e là ta không thể thoát khỏi sát cục của Nam Vực.

Phương Ứng Long ta nợ ngươi một ân tình, Lăng Tiêu Tông cũng nợ ngươi một ân tình.

Từ nay về sau, những ân oán mâu thuẫn nho nhỏ giữa ngươi và Lăng Tiêu Tông coi như xóa bỏ. Nếu Sở tiểu hữu cần Lăng Tiêu Tông ta ra tay, chỉ cần không tổn hại tới lợi ích nòng cốt của Lăng Tiêu Tông, chỉ cần ta còn trên chức vụ Lăng Tiêu Tông, ta có thể đứng ra đáp ứng!”

Nghe Phương Ứng Long hứa hẹn như vậy, ngay cả Lục Tam Kim cũng hít một hơi lạnh, hắn cũng không ngờ Phương Ứng Long lại hào phóng tới mức này.

Tuy Sở Hưu ra tay ngay thời khắc mấu chốt, quả thật đã nghịch chuyển thế bại. Nhưng lời hứa này khác nào để toàn bộ Lăng Tiêu Tông nghe theo lệnh Sở Hưu một lần, trả giá đúng là rất lớn.

Hiên Viên Vô Song thậm chí trực tiếp đứng ra lớn tiếng nói: “Tông chủ! Không thể!

Tên Sở Hưu kia là người của Hoàng Thiên Các, còn là loại lòng lang dạ thú. Ngài đáp ứng điều kiện như vậy, có trời mới biết tương lai hắn sẽ dùng vào chuyện gì.

Hơn nữa lúc trước trong động thiên phúc địa, tên Sở Hưu kia vốn không quan tâm ta là người Đông Vực, cưỡng ép uy hiếp chúng ta rút lui, một mình đoạt bảo. Lúc đó Lâm sư thúc cũng có mặt.

Từ chuyện này có thể thấy tâm tính của tên Sở Hưu kia.”

Hiên Viên Vô Song nói câu này, ngay cả người của Lăng Tiêu Tông cũng không thể chấp nhận nổi. Vị lâm sư thúc kia thậm chí còn kéo vai Hiên Viên Vô Song để hắn đừng nói tiếp.

Vừa rồi ai cũng thấy, nếu không có Sở Hưu ra tay ngay lúc mấu chốt, rất có thể Phương Ứng Long sẽ vẫn lạc.

Phương Ứng Long là ai? Là tông chủ của Lăng Tiêu Tông bọn họ, là đệ nhất cường giả của Đông Vực, Phương Ứng Long mà bỏ mạng, chưa nói bên Đông Vực ra sao, ít nhất Lăng Tiêu Tông sẽ sập.

Kết quả bây giờ ngươi lại lôi chuyện nhỏ này ra để chửi mắng Sở Hưu, thật sự rất quá đáng.

Quả nhiên, không đợi người khác lên tiếng, Phương Ứng Long đã quát lên chói tai: “Câm miệng cho ta!”

Hiên Viên Vô Song kinh ngạc nhìn Phương Ứng Long, lúc này ánh mắt Phương Ứng Long đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo, đó là ánh mắt mà hắn chưa từng nhìn thấy.

“Lần này Sở tiểu hữu đã cứu ta một mạng, dựa theo đạo nghĩa giang hồ, ơn một vũng nước trả một dòng suối. Phương Ứng Long ta không làm được như vậy, đây đã là lời hứa cao nhất mà ta có thể đưa ra.

Bây giờ ngươi phản đối là có ý gì? Ngươi muốn để Lăng Tiêu Tông mang tiếng xấu, hay ngươi nghĩ mạng của Phương Ứng Long ta không đáng giá như vậy?”

Lần này Phương Ứng Long chịu hứa hẹn với tên Sở Hưu kia, một nguyên nhân là vì chính hắn.

Tuy Phương Ứng Long hắn không phải loại hào kiệt quang minh lỗi lạc, nhưng hắn cũng không phải loại tiểu nhân âm độc tàn nhẫn lấy oán trả ơn.

Khi Nhan Bi Phong thi triển Vạn Ma Triều Bái, Phương Ứng Long thật sự cảm nhận được một chút khí tức tử vong. Nếu Sở Hưu không ra tay ngay thời khắc mấu chốt, rất có thể lần này hắn sẽ lành ít dữ nhiều.

Mạng của Phương Ứng Long hắn rất đáng tiền, cho nên Sở Hưu cũng đáng nhận được hồi báo như vậy.

Ngoài ra chuyện này cũng liên quan tới danh tiếng của Lăng Tiêu Tông.

Sở Hưu cứu hắn ngay trước mặt mọi người, có rất nhiều người chứng kiến. Nếu hắn không hậu đãi Sở Hưu mà keo kiệt so đo, vậy sau này toàn bộ Đông Vực, thậm chí toàn bộ Đại La Thiên sẽ nhìn nhận về Lăng Tiêu Tông như thế nào?

Lăng Tiêu Tông hắn có thể bị người khác nói là bá đạo, có thể bị người khác nói là ngang ngược, thậm chí có thể bị người khác nói là không giảng đạo lý, nhưng chỉ duy nhất không thể để người ta nói là không giảng đạo nghĩa.

Những chuyện này cộng lại, đổi lấy lời hứa cho Sở Hưu, rất đáng giá.

Chỉ đáng tiếc là Hiên Viên Vô Song khí lượng nhỏ mọn, đến thời điểm này rồi mà không thấy rõ, vẫn đắn đo những ân ân oán oán không coi là đại sự như vậy. Người như vậy, tương lai có thể chấp chưởng Lăng Tiêu Tông được không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận